Buổi chiều hôm ấy, bầu trời đỏ rực như một dải lụa cháy âm ỉ. Phương Thảo đứng bên cửa lớp, lặng lẽ nhìn lên sân thượng trường học, nơi Vũ Phong và Khánh Ngọc đang đứng đối diện nhau.
Gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của Ngọc. Cô bạn thân của Thảo có vẻ hơi bối rối, không biết phải phản ứng thế nào trước ánh mắt chân thành của Phong.
Còn Phương Thảo, cô đã lường trước khoảnh khắc này.
Từ khi Vũ Phong gọi Ngọc lại, từ khi anh ấy nhìn Ngọc bằng ánh mắt khác biệt, từ khi Ngọc gật đầu thừa nhận tình cảm của mình—mọi thứ đều đã rõ ràng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trên sân thượng, giọng Vũ Phong trầm thấp nhưng kiên định.
“Khánh Ngọc, tao thích mày.”
Một câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại như một con dao sắc bén cứa vào trái tim Phương Thảo.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thực sự nghe thấy những lời đó, cô vẫn cảm thấy đau đến không thở nổi.
Cô thấy Khánh Ngọc ngập ngừng, đôi môi khẽ mấp máy. Cô bạn thân nhất của cô cũng đang đấu tranh.
“Vũ Phong, tao… tao không chắc…”
“Không sao. Mày không cần trả lời ngay đâu.” Vũ Phong mỉm cười dịu dàng. “Chỉ cần mày biết tình cảm của tao là đủ rồi.”
Phương Thảo siết chặt vạt áo đồng phục, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Nhưng dù có làm thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngăn trái tim mình quặn thắt.
Có lẽ ngay từ đầu, tình cảm của cô vốn dĩ chỉ là một thứ đơn phương không có hồi đáp. Và người Vũ Phong muốn bảo vệ, chưa từng là cô.
Đêm hôm đó, Phương Thảo thức trắng.
Tin nhắn chúc ngủ ngon của Khánh Ngọc hiện lên trên màn hình điện thoại, kèm theo một câu hỏi ngập ngừng:
“Thảo, mày có giận tao không?”
Phương Thảo nhìn chằm chằm dòng chữ đó rất lâu, sau cùng chỉ trả lời vỏn vẹn một câu: “Không. Mày cứ làm những gì trái tim mách bảo.”
Nhưng điều mà Khánh Ngọc không biết là, ngay khi nhấn gửi tin nhắn ấy, nước mắt Thảo đã rơi xuống màn hình không ngừng.