Editor: Idylie.

Ánh trăng rọi xuống con đường nhỏ trong thôn, đổ bóng hai người lặng lẽ bước đi lên mặt đất loang lổ ánh sáng.

Không lâu sau, họ đã đến rìa một cánh đồng đầy cỏ khô, nơi gió lùa qua phát ra âm thanh xào xạc như tiếng thì thầm.

“Tại sao lại là đêm nay?”

Giọng nói của Thạch Tích vang lên từ phía sau đống cỏ, mang theo sự chất vấn đầy mệt mỏi.

Hai người lập tức áp sát thân mình vào rìa ruộng, ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận từng chút tiến lại gần.

“Ai bảo cô mấy lần trước dùng lý do mệt mỏi để từ chối tôi?”

Giọng đàn ông khàn khàn vang lên. Cả Tiền Thương Nhất và Ưng Nhãn cùng lúc sững người.

Không thể nhầm được. Giọng nói đó—chính là của Thạch Ôn Vi.

Mắt Ưng quay sang nhìn Tiền Thương Nhất, bắt gặp ánh mắt người kia vẫn dán chặt về phía trước. Trong đáy mắt là kinh hoàng, nhưng đồng thời, lại có một vẻ gì đó... quen thuộc.

“Cậu đã biết trước?”

Ưng Nhãn hạ giọng hỏi, ánh mắt lộ ra chút soi xét.

“Chỉ là phỏng đoán thôi,” Tiền Thương Nhất đáp khẽ, giọng lạnh tanh. “Mới chắp nối được gần đây. Vẫn chưa có chứng cứ xác thực.”

Trên mặt anh không hề có lấy một chút thỏa mãn khi đoán đúng. Ngược lại, vẻ mặt chỉ đượm đầy khó chịu—gần như là ghê tởm.

“Cũng xem như cậu nhạy.” Ưng Nhãn gật đầu.

“Thực ra tôi vốn chẳng mấy hứng thú với loại chuyện này,” Tiền Thương Nhất thì thào, “Chỉ là do hoàn cảnh đặc biệt, nên bắt buộc phải để ý nhiều hơn một chút. Dù khả năng xảy ra không lớn, nhưng nơi này là một bộ phim, lại còn là một ngôi làng phong tỏa, cô lập như thế. Khi sự thật bày ra ngay trước mắt, tôi cũng không thể coi như không nhìn thấy.”

Mắt Ưng không nói gì. Một lát sau, hắn ta khẽ nói:

“Ngày mai, cậu thử nói chuyện với Thạch Tích. Dù gì đi nữa, rất có thể bà ấy không tự nguyện. Nhân cơ hội đó, moi thêm thông tin về Thạch Hải Mẫn, hiểu càng rõ thôn Vũ Khê thì cơ hội sống sót của chúng ta càng cao.”

“Để sau hẵng nói.”

Tiền Thương Nhất đáp, giọng đã khép kín, như thể không muốn bàn thêm gì nữa.

Phía sau đống cỏ khô, Thạch Ôn Vi cúi người, hai bàn tay siết lấy đầu vai Thạch Tích, ánh mắt như đóng đinh vào khuôn mặt đang lúng túng của bà.

Thạch Tích cố vùng ra, nhưng cử chỉ lại có chút chần chừ—rõ ràng trong đôi mắt bà hiện lên mâu thuẫn, do dự và một nỗi gì đó rất khó diễn tả.

Chính là khoảng khắc do dự ấy, bàn tay của Thạch Ôn Vi đã dọc theo gò má bà mà trượt xuống, đầy tính xâm chiếm.

Ánh trăng như lớp sa mỏng phủ lên hai thân ảnh dưới ruộng đồng, trắng và đen giao hòa—ánh sáng và bóng tối đan xen như một vở kịch chậm rãi bước vào hồi sâu nhất.

Âm thanh từ hai người, tiếng thì thầm, hơi thở va chạm, từng chút một đan cài vào nhau như thể đang diễn tấu một bản nhạc nguyên thủy, không tên, không lời—chỉ còn lại sự trần trụi của bản năng và quyền lực.

Cuối cùng, một âm tiết ngắn ngủi từ cổ họng hai người như cùng vang lên, khép lại một màn kịch đầy dơ bẩn được ánh trăng âm u che phủ.

     Thằng cha khốn nạn:((

---

“Đi thôi. Có gì để ngày mai tính tiếp.” Mắt Ưng đưa tay vỗ lên vai Tiền Thương Nhất.

“Ừ.” Anh gật đầu, giọng khô khốc.

Hai người không chần chừ nữa, lập tức rời khỏi khu vực cỏ khô, mỗi người lặng lẽ quay về phòng mình.

Mà ở ngoài đồng, hai “nhân vật chính” của sân khấu tăm tối kia, vẫn đang tiếp tục... màn diễn của riêng họ.

Thạch Ôn Vi vòng tay ôm chặt lấy Thạch Tích từ phía sau, trong tiếng gió khe khẽ rít qua đồng ruộng, giọng ông ta nhỏ nhưng rắn như đinh đóng cột:

“Đẹp thật đấy.”

Thạch Tích không nói một lời. Bà nhắm chặt hai mắt, lặng lẽ chịu đựng.

---

Đêm ấy, Tiền Thương Nhất nằm trằn trọc, không tài nào chợp mắt. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa ngoài bị đẩy ra—là Thạch Tích trở về—anh mới dần dần chìm vào cơn buồn ngủ uể oải, tựa như cả tâm trí bị kéo xuống vực sâu.

---

Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã lên cao, gắt gỏng rọi xuống từng mái ngói cũ kỹ trong thôn. Những âm thanh huyên náo từ ngoài vọng vào như thấm thẳng vào màng nhĩ.

Tiền Thương Nhất mở bừng mắt, cảm giác nặng trĩu không sao xua được. Dùng tay dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, anh chậm rãi ngồi dậy. Đẩy cửa ra, anh phát hiện sân nhà vắng hoe—những tiếng ồn kia phát ra từ phía nhà thôn trưởng.

Vừa lúc đó, Mắt Ưng xuất hiện ở cửa.

“Chết người.”

Giọng hắn thấp, gọn lỏn như một nhát dao cứa thẳng vào không khí im lìm.

"Ai? Chết lúc nào? Hiện trường đã bị phong tỏa chưa?" Tiền Thương Nhất theo bản năng hỏi ra ba vấn đề, phản ứng gần như vô thức.

Mắt Ưng không trả lời trực tiếp, chỉ để lại một câu:

“Theo tôi.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Trước khi quay bước, Mắt Ưng còn liếc nhìn Tiền Thương Nhất một cái—ánh nhìn không rõ là dò xét hay cảnh báo.

“Sao vậy?”

Một giọng quen thuộc vang lên phía sau—là Thạch Tích. Không biết bà đã đứng ở đó từ lúc nào.

“Hình như trong thôn có chuyện, con đi xem một chút.”

Tiền Thương Nhất không quay đầu lại, giọng nói hơi trầm xuống.

“Ừ. Đi đi, cẩn thận một chút.”

Thạch Tích đáp, giọng nói dịu đi bất thường. “Vâng.” Tiền Thương Nhất khẽ đáp, vừa nói xong đã đẩy cổng viện bước nhanh ra ngoài, thậm chí còn chưa kịp súc miệng.

Trong suốt cuộc trò chuyện ban nãy, anh chưa từng liếc nhìn Thạch Tích lấy một lần.

Khi đến nhà thôn trưởng, bên trong vang lên tiếng ồn ào náo động. Tiền Thương Nhất dừng lại ngoài cửa, lắng tai nghe kỹ, nhận ra đó không phải cãi nhau, mà giống như mọi người đang thảo luận chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Chẳng bao lâu sau, những người trong nhà lần lượt kéo ra, sắc mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo âu. Giữa đám người, Tiền Thương Nhất còn nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc mà trước đó chưa từng xuất hiện – Thạch Hưng Vận và Thạch Học Thật, con trai thứ hai và thứ ba của thôn trưởng Thạch Ôn Vi.

Tuy nhiên, lúc này Tiền Thương Nhất chẳng có chút hứng thú nào để trò chuyện cùng họ. So với hôm qua khi đối diện với Thạch Hoằng Nghiệp, thái độ của anh hôm nay hoàn toàn lạnh nhạt, hờ hững.

“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Mắt Ưng bất ngờ xuất hiện trước mặt Tiền Thương Nhất, ra hiệu đi theo mình.

Hai người lặng lẽ tách khỏi dòng người, cố tình tụt lại phía sau để tạo khoảng cách, tranh thủ không gian đối thoại riêng tư.

“Dựa theo những gì tôi nghe được, có hai người trong thôn đã chết. Một nam, một nữ. Thời gian tử vong được xác định là vào tối hôm qua – theo lời một nhân chứng. Quan trọng hơn, lúc được phát hiện, cả hai đều không mặc bất kỳ thứ gì. Dựa theo hiện trường, khả năng rất lớn là họ đang làm... chuyện mà tối qua tôi với cậu tận mắt chứng kiến.” Mắt Ưng trầm giọng thuật lại, gọn gàng và dứt khoát.

Tiền Thương Nhất nhướng mày, trong mắt không có kinh ngạc, mà là một tia cười lạnh mang theo mùi giễu cợt.

Mắt Ưng tiếp tục:

“Người chết là Thạch Nhạc An – thanh niên trong thôn, chưa lập gia đình. Còn người phụ nữ tên Thạch Mộng Đào – là một quả phụ, vốn nổi tiếng lả lơi. Trước khi chuyện này xảy ra, quan hệ giữa họ cũng không bị lộ ra ngoài, ít nhất là không đến mức cả thôn đều biết.”

Tiền Thương Nhất chậm rãi đút tay vào túi áo, hỏi:

“Tôi có thể hỏi anh vài vấn đề chứ?”

“Cậu hỏi.” Mắt Ưng gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.

Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, như thể tích tụ đã lâu, giờ phút này mới có thể nói ra thành lời:

“Chúng ta rốt cuộc... đang làm gì? Cái nơi này – cái thế giới này – rốt cuộc tồn tại vì mục đích gì? Hai vấn đề ấy vẫn luôn lởn vởn trong đầu tôi. Mỗi lần tôi tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo, chúng lại như hai chướng ngại vật chắn ngang suy nghĩ của mình. Tôi có cảm giác mình giống như một vận động viên marathon không biết đâu là đích đến, mỗi bước chạy đều phải ngoái đầu nhìn lại, hoài nghi bản thân có đang đi sai đường không.”

Tiếng nói của anh dồn dập, gần như trút hết mọi hỗn loạn chất chứa trong lòng.

Mắt Ưng im lặng vài giây, không vội đáp, ánh mắt sắc như lưỡi dao, lại không mang chút lạnh lẽo nào.

“Vốn dĩ,” hắn chậm rãi mở miệng, “Tôi định đợi đến khi bộ phim này kết thúc mới nói cho cậu biết. Nhưng xét biểu hiện của cậu gần đây cũng không tệ, nói lúc này cũng không sao.”

Hắn ngẩng mặt nhìn lên ánh trời nhàn nhạt buổi sáng, ngữ khí chậm rãi, dứt khoát:

“Chúng ta rốt cuộc muốn làm gì? Trước tiên phải hiểu rằng, để trả lời câu hỏi ấy, ít nhất cậu phải đứng ngang hàng với ‘đối phương’ – về trình tự sinh mệnh. Nếu đến cả khả năng giải mã ý thức của đối phương còn không có, thì có biết câu trả lời đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Tiếng hắn nói như tiếng sấm giữa buổi sớm mù sương, đánh bật mọi thứ đang mơ hồ trong đầu Tiền Thương Nhất.

“Nếu ngay từ cấp độ sinh mệnh đã không thể hiểu được ý đồ của đối phương… thì rốt cuộc, thứ chúng ta đang đối mặt là dạng tồn tại gì?”

Câu hỏi ấy vẫn kẹt trong cổ họng anh, chưa kịp thốt ra, nhưng ánh mắt đã phản chiếu rõ ràng — tràn đầy tuyệt vọng.

Mắt Ưng tiếp tục, ngữ điệu trầm hơn:

“Còn vấn đề thứ hai — ‘ý nghĩa tồn tại của nơi này’ — tôi cũng không có câu trả lời. Vì bản thân tôi còn chưa hiểu được. Có rất nhiều giả thuyết, rất nhiều suy đoán, nhưng chẳng cái nào có thể được kiểm chứng bằng bất kỳ phương pháp khoa học nào. Dù có hợp lý đến mấy, thì cũng chỉ là lời đồn đoán có căn cứ — và bản chất, cũng chẳng khác gì phỏng đoán mơ hồ.”

Giọng nói của Mắt Ưng mỗi lúc một nặng, như đè thêm sức nặng cho chính những suy nghĩ rối ren trong Tiền Thương Nhất. Không còn tiếng côn trùng, không còn tiếng gió. Chỉ còn lại những câu chữ lạnh băng, xoáy sâu vào ý thức người nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play