Editor: Idylie.

"Chỉ cần không có người ngoài – tức người không đóng vai – tồn tại xung quanh, thì chúng ta có thể tự do trao đổi." Mắt Ưng hạ thấp giọng, cố gắng nói nhỏ nhất có thể. “Nhưng điều quan trọng là: nếu có kẻ nghe lén, mà kẻ đó lại không phải diễn viên... thì chúng ta sẽ bị xem là vi phạm quy định.”

"Vi phạm thì hậu quả thế nào?" — điều đầu tiên Tiền Thương Nhất hỏi, chính là thứ mà anh quan tâm nhất.

“Thứ nhất, điểm sẽ bị trừ; thứ hai, thân phận chúng ta đang sắm vai sẽ lập tức mất hiệu lực. Còn có những ảnh hưởng khác nữa, chắc chắn là có, chỉ là chưa được công bố cụ thể.”

"Nói cách khác..." Tiền Thương Nhất nhíu mày, giọng khẽ trầm xuống, “Nếu tôi bị lộ, thì những mối quan hệ của Thạch Hải Mẫn như với bạn tốt Thạch Cảnh Phúc, mẹ là Thạch Tích, hay thôn trưởng Thạch Ôn Vi... tất cả sẽ không còn áp dụng lên người tôi nữa? Và cái gọi là ‘cho điểm’ đó là gì?”

"Đúng vậy," Mắt Ưng gật đầu, “Nhưng mức độ mất hiệu lực sẽ tùy thuộc vào mức độ lộ vai của cậu. Còn ‘cho điểm’ là điểm số được tính sau khi phim kết thúc – đạt điểm cao thì sẽ nhận được phần thưởng, có thể hỗ trợ tốt hơn cho những lần tham diễn tiếp theo. Đến khi cậu vượt qua vòng kiểm duyệt, tự nhiên sẽ rõ.”

"Ừ." Tiền Thương Nhất nhẹ gật đầu. “Tôi còn muốn biết – rốt cuộc tôi phải làm gì?”

Mắt Ưng còn chưa kịp trả lời, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Thạch Ôn Vi. Dù khoảng cách còn xa, nhưng vì ông ta nói khá lớn nên cả hai vẫn có thể nghe rõ nội dung – ông ta đang hỏi Thạch Hoằng Nghiệp về việc sắp xếp chỗ ở cho Trương Tử An.

"Rạng sáng hai giờ, tôi sẽ chờ cậu ngoài cổng nhà cậu," Mắt Ưng tranh thủ ghé sát nói khẽ, “Lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp. Nhớ đừng để ai phát hiện.”

Nói xong, hắn ra hiệu bằng ánh mắt, bảo Tiền Thương rời đi trước.

Đúng lúc ấy, Thạch Ôn Vi đã bước đến cửa, gõ vài tiếng thật mạnh.

“Trương Tử An tiên sinh?” — Giọng ông ta vang to, đầy nội lực.

Mắt Ưng tiến ra mở cửa, thần sắc lập tức chuyển sang bình tĩnh.

“Thôn trưởng, ngài tìm tôi?”

“Ừm.” Thạch Ôn Vi đang định mở miệng thì bắt gặp Mắt Ưng đứng phía sau Tiền Thương Nhất. Ông ta lập tức sửa lời:

“Thì ra Hải Mẫn cũng có mặt!”

Tuy giọng điệu vẫn quan tâm như cũ, nhưng rõ ràng đã mang theo một chút nghi hoặc và dè chừng.

Tiền Thương Nhất thầm nghĩ trong lòng:

Quả nhiên, câu hỏi mình đặt ra khi nãy khiến ông ta bắt đầu nghi ngờ rồi.”

Anh mỉm cười, giả vờ như không có chuyện gì:

“À, chỉ định tâm sự với Trương Tử An tiên sinh một chút thôi. Không ngờ bác cũng đến. Nếu hai người có việc riêng, cháu xin phép về trước.”

Tiền Thương Nhất vừa nói vừa cầm theo miếng thịt khô ban nãy tiện tay mang theo, rồi nhanh chóng rời đi.

“Ừ, được rồi.” Thạch Ôn Vi gật đầu đáp lại.

Sau khi Tiền Thương Nhất rời khỏi, Thạch Ôn Vi bước vào phòng và cùng Mắt Ưng tiếp tục bàn chuyện mỏ khoáng.

---

Về đến nhà, Tiền Thương Nhất đưa miếng thịt khô cho Thạch Tích, tiện thể hỏi xem bà có cần giúp gì không. Nhưng Thạch Tích chỉ ậm ừ rồi chạy ngay về phòng.

Tiền Thương Nhất nằm vật xuống giường. Chẳng bao lâu, anh chìm vào giấc ngủ. Tận đến khi Thạch Tích đến gọi, anh mới mơ màng tỉnh dậy.

---

Trên bàn cơm là những món ăn hấp dẫn: ớt xào thịt, thịt kho tàu, cá hương om cà tím… năm sáu món ngon bày kín cả bàn, sắc hương vị đủ đầy. Có thể thấy tay nghề nấu nướng của Thạch Tích thật sự không tệ.

Tiền Thương Nhất nhìn từng món một, chợt phát hiện điều gì đó:

“Ủa… sao không có thịt khô?”

Anh nghi hoặc nhìn sang Thạch Tích, lúc này đang vui vẻ gắp đồ ăn cho mình.

“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à? Trước đây con thích nhất mấy món này mà…”

Chiếc đũa trong tay Thạch Tích chợt khựng lại, nét mặt cũng thoáng buồn.

“Không, không! Ngon lắm!”

Tiền Thương Nhất vội cười trừ, cố gắng xua tan không khí lúng túng.

---

Sau bữa cơm, hai người ngồi ngoài hiên nhà trò chuyện suốt ba tiếng đồng hồ.

Với Tiền Thương Nhất, ba tiếng ấy là một màn tra tấn. Anh phải liên tục căn cứ vào tính cách và trải nghiệm của “Thạch Hải Mẫn” để đối đáp. Tuy bắt chước tính cách thì còn tạm ổn, nhưng về những chuyện trong quá khứ thì…

Anh vốn không phải Thạch Hải Mẫn, làm gì có ký ức gì để mà đối thoại?

Thế nên khi Thạch Tích hỏi về những chuyện “cả hai từng trải qua”, anh đành vòng vo né tránh.

Trong lúc trò chuyện, Tiền Thương Nhất cũng lần đầu biết đến chuyện cha của Thạch Hải Mẫn… 

Cha của Thạch Hải Mẫn tên là Thạch Lập Đàn, từng là anh em thân thiết với thôn trưởng Thạch Ôn Vi. Quan hệ giữa hai người tốt đến mức có thể gọi là "sống chết có nhau".

Tuy nhiên, Thạch Lập Đàn mất vào năm Thạch Hải Mẫn tám tuổi. Kể từ đó, thôn trưởng Thạch Ôn Vi luôn tận tình chăm lo mẹ con họ, như thể thay cha gánh vác phần trách nhiệm còn lại.

Chỉ là, sau cái chết của cha, Thạch Hải Mẫn cũng thay đổi hoàn toàn. "Cậu" trở nên quật cường, khép kín, dễ nổi giận và mang xu hướng cực đoan.

---

Trăng đã treo cao, núi rừng bắt đầu vang lên những tiếng sột soạt đặc trưng của sinh vật đêm hoạt động.

“Hải Mẫn, mẹ mệt rồi. Con cũng đi ngủ sớm đi.”

Thạch Tích ngáp một cái rồi đứng dậy nói.

“Vâng.”

Tiền Thương Nhất gật đầu đáp lời.

Hai người mỗi người trở về phòng riêng. Nhưng Tiền Thương Nhất lúc này lại không buồn ngủ chút nào. Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, trong lòng anh đã mơ hồ hình thành một phán đoán – một phán đoán liên quan đến Thạch Ôn Vi.

 “Nếu mình đoán không nhầm, chân tướng hẳn là như vậy. Đúng là tàn nhẫn, nhưng lại chân thật – ít nhất là trong bộ phim này, là hiện thực của Thạch Hải Mẫn.

Ở đây, mình chỉ là một người nhập vai. Để tiếp nhận một tình huống như vậy, mình cần thời gian. Nhưng thiếu niên thật sự – người đã lớn lên ở mảnh đất này, từng ngày sống với nỗi bất an – thì không có lựa chọn. Đối với "cậu", sự thật kia chẳng khác nào một cú sét ngang trời, và đó có lẽ là lý do vì sao "cậu" lại muốn vứt bỏ tất cả mà rời khỏi thôn Vũ Khê… để thoát khỏi thế giới vặn vẹo này.”

– Tiền Thương Nhất thầm nghĩ trong lòng.

---

Đêm khuya buông xuống, Tiền Thương Nhất cố nén cơn buồn ngủ. Anh đang đợi.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Anh lập tức mở bừng mắt. Nhưng khi còn chưa kịp rời giường, lại nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra.

Sao thế? Không phải bên đó là phòng Thạch Tích sao? Sao bà ấy lại ra ngoài lúc nửa đêm?

– Tiền Thương Nhất chau mày, trong lòng đầy nghi hoặc.

Không lâu sau, cửa lớn ngoài sân cũng bị đẩy ra. Thạch Tích đi ra, rồi lại đóng cửa nhẹ nhàng phía sau.

Chờ thêm một phút... bám theo bây giờ nguy hiểm quá.”

Anh áp sát tai vào cánh cửa, lắng nghe từng âm thanh bên ngoài.

Sau khi xác nhận không còn động tĩnh khả nghi, Tiền Thương Nhất mới rón rén mở cửa, bước ra sân. Cẩn thận từng bước, anh hướng về cổng chính.

Nhưng ngoài sân vắng tanh. Không thấy bóng dáng Mắt Ưng đâu cả.

 “Cũng đúng thôi. Vừa rồi lúc Thạch Tích ra ngoài cũng không gây ra tiếng động nào. Có thể Mắt Ưng còn chưa tới…”

Ngay khi anh đang nghĩ vậy, từ phía con đường nhỏ vang lên tiếng gọi khẽ:

“Thương Nhất!”

Tiền Thương Nhất xoay người lại, phát hiện Mắt Ưng đang ẩn mình trong bụi cây nhỏ ven đường.

“Tôi tưởng anh không đến nữa chứ.”

Anh vội vàng chạy tới. Lúc này, Mắt Ưng cũng từ bụi cây chui ra.

“Ban đầu tôi đứng ngoài cổng chờ cậu. Nhưng rồi nghe trong sân có tiếng bước chân kỳ lạ, tôi mới nấp vào đây.”

Mắt Ưng vừa nói, vừa ra hiệu Tiền Thương Nhất đi trước.

“Sau đó, khi thấy người trong sân đi ra, tôi xác nhận đó không phải cậu. Tôi liền nghi ngờ: có phải cả hai chúng ta đã bị bại lộ? Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định khả năng này. Bởi vì hành động của Thạch Tích rất dứt khoát, không giống đang tìm người, mà giống như đang đến một địa điểm được định sẵn từ trước.” 

"Giờ chúng ta định bám theo bà ấy à?" Tiền Thương Nhất khẽ hỏi, giọng hạ thấp theo bản năng.

"Không sai," Ưng Nhãn bước nhanh hơn, ánh mắt sắc bén như chim săn mồi, “Vừa hay đụng đúng thời cơ. Nếu bỏ lỡ lần này, chưa chắc còn cơ hội thứ hai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play