Nửa đêm, ánh đèn neon thắp sáng lên khuôn mặt nhộn nhịp thứ hai của thành phố.
Phố Hoa An là con phố được những người trẻ tuổi yêu thích nhất, đèn đuốc sáng trưng, nửa con phố là những nhà hàng nổi tiếng trên mạng với những lượt khách đến khách đi; nửa con phố còn lại là năm bước lại có một mỹ nhân mặt thon mắt to, mười bước thì lại có một soái ca chân dài mũi cao, đúng thật là cảnh đẹp ý vui, chỉ là nhìn lâu có hơi mù mặt.
Những tuấn nam mỹ nữ với tướng mạo tiêu chuẩn này xưa nay luôn phân tán đều ở các quán bar, câu lạc bộ, nhưng giờ phút này tất cả lại chen chúc ở một câu lạc bộ tên là ‘Dạ Sắc’.
Những người qua đường không hiểu gì hết cũng tò mò dừng lại nhìn và bên trong hỏi: “Bên trong sao thế? Có cái gì thú vị à?”
“MC mới của ‘Dạ Sắc’, chậc chậc, quả thực là một cực phẩm tuyệt sắc, chỉ là không nhìn được.”
“Cậu cũng không nhìn thấy được, làm sao mà biết là ‘tuyệt sắc’?” Người qua đường nhe răng cười.
“Tôi có video được anh em gửi cho.” Người trả lời quơ quơ điện thoại trong tay, phía trên màn hình đang phát một đoạn video.
Người quay phim hiển nhiên tay không vững, hình ảnh cứ lắc lư không nhìn thấy rõ lắm, chỉ có thể phân biệt được rằng có một người con trai mặc áo sơ mi trắng đang nhảy múa.
“Con trai à?” khác với trong tưởng tượng, người qua đường cho rằng người được hình dung là ‘tuyệt sắc’ sẽ là một đại mỹ nữ.
“He, chính là bởi vì là con trai nên mới có nhiều người xem như vây.”
Như là muốn chứng minh lời nói của mình, người nọ tạm dừng đoạn video rồi phóng to hình ảnh lên, đem màn hình điện thoại đến trước mặt người qua đường: “Tôi cũng là chủ hộp đêm, nhưng tôi cũng chưa từng thấy qua người như vậy.”
Người con trai trong hình ảnh vừa vặn dừng lại ở một động tác ngửa đầu.
Một bàn tay cậu đặt trên trán, một ngón tay thon dài khác nắm chặt microphone đặt ngay vị trí hơi chếch bên môi.
Miếng che mắt bằng ren che đi nửa khuôn mặt, lộ ra phần hàm dưới tinh xảo trắng nõn. Đường cong uốn lượn từ yết hầu nhô ra xẹt đến cái cổ mảnh mai, mang theo những vệt mồ hôi lấp lánh chảy xuống xương quai xanh…
Chỉ vài đường nét được phác họa ra như vậy, làm cho người ta không khỏi không tưởng tượng khuôn mặt được giấu dưới chiếc mặt nạ.
-
‘Dạ Sắc’ là một hộp đêm rất nổi tiếng trên con phố này, đặc sản ở đây là những màn biểu diễn ca hát và múa chuyên nghiệp. Giờ này sớm kín hết chỗ, xung quanh sàn sân khấu chữ T loại nhỏ này tất cả đều là những chiếc điện thoại dơ cao lên, toàn bộ ngắm chuẩn lấy một người ở trên sân khấu.
Nghệ sĩ tiêu điểm ở trên sân khấu kết thúc nốt nhạc cuối cùng trên sân khấu, sau đó giơ hai ngón tay chạm vào môi, làm động tác hôn gió với những khán giả còn đang xem, ngay lập tức lại một đợt cuồng nhiệt với tiếng hét chói tai vang lên.
Một tấm thẻ từ phía dưới bay tới dưới chân cậu, trong đám người truyền đến tiếng cười ngông cuồng ngả ngớn: “Xoay lại cho lão tử một lần nữa, kền trong thẻ này sẽ là của cưng.”
Hạ Văn Kỳ làm như không thấy, xoay người xuống sân khấu không hề do dự.
“Anh Kỳ, anh Kỳ, sao anh lại xuống đây, không phải còn chưa kết thúc sao.” Phòng nghỉ ở phía sau sân khấu, một tiểu soái ca trắng nõn chống nạng vẻ mặt vui vẻ đi theo phía sau cậu.
Hạ Văn Kỳ tháo miếng bịt mắt bằng ren kia tiện tay ném lên bàn trang điểm, sau đó nằm xuống sô pha bên cạnh, ngửa đầu ra sau: “Không được rồi, thắt lưng sắp gãy rồi. Nguyên Nhi, chân em lúc nào mới khỏi vậy? Việc này anh chịu không nổi, em mau tìm người khác đi.”
“Đừng mà, anh đã đồng ý với em rồi mà.” Kiều Nguyên ngồi xuống dựa vào sô pha, tiến đến bên cạnh Hạ Văn Kỳ xoa bóp bả vai cho cậu, “Anh cứ nhảy như thường ngày chúng ta chơi là được. Hơn nữa, nếu em có thể tìm người khác còn cần phải làm phiền anh sao? Giúp em chống đỡ thêm hai ngày nữa đi, chỉ hai ngày nữa thôi, ít nhất là đến cuối tuần sau, nha, anh Kỳ.”
Âm thanh cuối kéo dài, Hạ Văn Kỳ bị y làm cho đầu choáng váng luôn: “Nói chuyện đàng hoàng, không được nói chuyện kéo dài âm như vậy.”
Kiều nguyên là một trong số ít bạn bè của Hạ Văn Kỳ ở Cảnh Thành, hai người cùng thuê chung một căn hộ, tạm thời đang ở cùng nhau.
Mấy ngày trước Kiều Nguyên ở nhà ngã cầu thang, đau đến co rút. Lúc đó y tưởng rằng mình gãy chân, trên đường đến bệnh viện túm lấy quần áo của Hạ Văn Kỳ không buông, nói mặt đau như này chắc là bị hủy dung rồi, chân cũng tàn tật, công việc cũng sẽ bị mất.
Hạ Văn Kỳ thấy y mặt mũi bầm dập khóc bù lu bù loa, nhất thời mềm lòng đồng ý giúp y làm vài buổi. Ai biết được làm công việc chủ trì bầu không khí ở Dạ Sắc này lại tra tấn cái lưng như vậy đâu.
“Anh Kỳ, đại ân đại đức của anh em đều ghi nhớ ở trong lòng, chỉ cần anh đồng ý, bất cứ lúc nào em cũng sẽ lấy tấm thân này ra báo đáp anh.” Kiều Nguyên tựa đầu lên vai cậu.
Hạ Văn Kỳ đưa tay vuốt mái tóc dày của y: “Bớt cái bộ dạng này đi! Trong đầu em mỗi ngày đều chứa cái gì vậy?”
“Việc chung thân đại sự nha.” Kiều Nguyên đếm ngón tay, “Cả đời em có hai ước mơ lớn đó là trở thành ông chủ của một quán bar, và tìm được một người đàn ông tốt.”
Hạ Văn Kỳ cười nhạo: “Thôi đi ha, ở chỗ này em có thể tìm được một người đàn ông đáng tin mới là lạ.”
Kiều Nguyện vuốt tóc: “Không tìm được đàn ông thì tìm tiền cũng được. Haiz, anh Kỳ à, anh thật sự không cân nhắc đến chỗ này của bọn em làm việc à? Với điều kiện của anh, hôm qua giúp em chống đỡ một trận kia liền lập tức khiến cho lượng khách tăng lên gấp đôi. Hôm nay cả hội trường cũng chật ních người, làm cho anh Phạm vui muốn chết. Cái này so với công việc khổ sai kia của anh thì kiếm tiền nhanh hơn nhiều, không phải anh cũng đang thiếu tiền sao? À đúng rồi, vừa rồi phía dưới có người đập một tấm thẻ, sao anh không lấy?”
Hạ Văn Kỳ liếc xéo y một cái: “Em lấy?”
“Em lấy chứ. Không phải chỉ là một điệu nhảy thôi hay sao, cũng không có thiệt thòi gì. Kiếm tiền đứng đắn, không trộm cắp, không phạm pháp. Nếu có người ném tiền cho em, em rất sẵn lòng nhảy.” Kiều Nguyên nói xong nhìn chằm chằm mặt Hạ Văn Kỳ, vừa hâm mộ vừa nhụt chí, “Em lại không gặp được người phóng khoáng như vậy.”
Hạ Văn Kỳ nghiêng đầu nhìn y một cái.
Kiều Nguyên mặt mày thanh tú, môi đỏ răng trắng, toàn bộ hình thể nhỏ hơn Hạ Văn Kỳ một vòng, trông thân thiện và dễ thương. Mà tuy rằng Hạ Văn Kỳ cũng rất gầy, nhưng tay dài chân dài, ngũ quan sắc bén, lúc cười rộ lên lại rạng rỡ động lòng người, còn lúc nghiêm túc không cười làm cho người ta cảm giác rất khó gần.
Hạ Văn Kỳ đẩy tay Kiều Nguyên ra đứng lên: “Từ sáng đến tối mơ mộng hão huyền, đừng mơ mộng nữa. Được rồi, anh phải về đây, có bản thiết kế còn phải chỉnh sửa. Em về cùng không?”
“Giờ đi luôn sao?” Kiều Nguyên nhìn đồng hồ treo trên tường, một giờ sáng, hộp đêm vẫn còn đang trong giờ cao điểm, “Ngày mai không phải chủ nhật sao, gấp như vậy?”
“Nhà thiết kế không có cuối tuần. Em nói với ông chủ Phạm một tiếng giúp anh, anh không đi chào hỏi được.” Hạ Văn Kỳ vừa cầm chiếc áo lông vũ màu đen lên, vừa chuẩn bị vặn tay nắm cửa.
Tay còn chưa sờ đến tay nắm, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, bốn tên đàn ông đi vào trong, phòng nghỉ vốn không lớn lắm trong khoảnh khắc đã bị nhét đầy người.
“Sao, sao vậy? Người bên ngoài không thể tùy tiện vào phòng nghỉ đâu.” Kiều Nguyên chống nạng muốn đứng lên, nhưng đứng lên hai lần đều bị đã ngồi trở về sô pha.
“Các người tìm ai vậy?” Hạ Văn Kỳ hờ hững liếc nhìn bọn họ, vén áo khoác chuẩn bị khoác lên người.
Áo khoác liền bị người khác kéo đi.
Người nọ rất gầy, mặt vuông lại để râu ria ở dưới cằm. Một thân âu phục màu lam sáng bóng bó sát người. (Tự dưng nghĩ đến siêu nhân xanh 🤣)
“Em trai này, cùng anh đây ra ngoài chơi một lát được không?” người đàn ông mặc âu phục cười nham hiểm, “Yên tâm đi, không phải là đi không đâu. Thẻ vừa mới đưa cho cưng đây ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Vậy cưng muốn thù lao bao nhiêu mở miệng đi, thế nào?”
Thì ra là tên coi tiền như rác vừa mới đập tấm thẻ kia.
Tướng mạo của Hạ Văn Kỳ vô cùng nổi bật, lúc ra vào hộp đêm không phải chưa từng gặp qua nam nữ sinh ra hứng thú với cậu, nhưng mà loại chào giá trắng trợn như này, ngược lại đây là lần đầu tiên gặp.
Cậu cũng không muốn dây dưa, trực tiếp từ chối: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Xin trả lại áo cho tôi.”
“Áo à —” người đàn ông mặc âu phục ném áo lông vũ sang chỗ trống bên cạnh, lập tức được một người mặc áo đen nhận lấy, “Vẫn là không mặc gì đẹp hơn.”
Trong phòng vang lên tiếng cười đùa hài hước.
Hạ Văn Kỳ cúi đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu cười: “Ý của vị đại ca này là muốn bao tôi? Vậy anh tìm nhầm người cũng tìm nhầm cửa rồi. Thứ nhất, tôi không phải nhân viên ở đây. Thứ hai, nơi này của người ta là câu lạc bộ biểu diễn đúng đắn, không kinh doanh loại này. Đại ca muốn tìm người, vui lòng ra ngoài quẹo phải hai khu phố, nơi có thể tùy ý lựa chọn.”
Người đàn ông mặc âu phục khạc nhổ một cái, tiến lên một bước, ánh mắt đảo quanh trên người Hạ Văn Kỳ: “Giả bộ cái gì, đừng có mà không biết điều nữa, ra giá đi?”
Hắn ta thấp hơn Hạ Văn Kỳ nửa cái đầu, đưa tay vịn vào bả vai Hạ Văn Kỳ vân vê miêu tả đường nét cơ thể, nói: “Chậc chậc chậc, dáng người này, cái eo nhỏ này, thật đẹp…”
Một cỗ mùi nước hoa gay mũi trộn lẫn với mùi kỳ lạ đập vào mặt, hun đến Hạ Văn Kỳ phải nhíu mày.
Cậu nhìn lướt qua ba người đàn ông áo đen đang chắp tay đứng ở một bên giống như là thuộc hạ của tên kia, cậu giơ tay ngăn cái giò lợn muối kia đang sờ về phía bên hông mình, cúi người ghé sát vào tai người đàn ông mặc âu phục, từ một góc độ người khác không thấy được nháy mắt với Kiều Nguyên, Kiều Nguyên lặng lẽ ra dấu ‘OK' với cậu.
Hạ Văn Kỳ lúc này mới nhẹ nhàng cười, nói tiếp: “Nếu vị đại ca này đã coi trọng tôi như vậy, vậy được, tôi đây ra giá. Chỉ có điều cái giá của tôi đưa ra sợ đại ca không trả được – -”
Cậu đứng thẳng dậy rũ mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục giống như cây sào này đứng trước mặt mình: “ Cái giá của tôi đưa ra có một ngưỡng cửa này trước đã, đầu tiên là phải có cơ bụng, cơ ngực, chân dài, còn phải trẻ, thể lực tốt, sau đó chúng ta lại bàn bạc chuyện giá cả tiếp.” Cậu lắc đầu, cố ý phát ra một tiếng thở dài, “Đại ca nhìn như này ốm yếu quá rồi, chi bằng để lại tiền bồi bổ cho mình trước đi.”
Người đàn ông mặc âu phục nghe xong không giận mà cười: “Cái miệng này thật lợi hại, chỉ có điều chủ nhân lại không nghe lời. Nhưng mà không sao, anh đây rất thích cảm giác của thành tựu khi thuần phục.”
Hắn nghiêng đầu, hai người đàn ông mặc áo đen hiểu ý, trái phải tiến lên một người bắt lấy cánh tay Hạ Văn Kỳ, nhấc cậu lên.
Tính tình Hạ Văn Kỳ cũng không phải kiểu mặc cho người ta bài bố, cậu bị giữ chặt, chân dài giơ lên đá một cú vào giữa háng của đối phương.
Người đàn ông mặc âu phục coi như phản ứng nhanh, nhảy về phía sau tránh được đòn tấn công: “Đm, đá cũng ác nhỉ, muốn tuyệt đường giống của ông đây? Đợi lát nữa sẽ cho cưng đây nếm thử tư vị của ông.” Hắn ta giận dữ quát, “Đè nó lại cho tao!”
Tay bị vặn ngược ra sau lưng, khuỷu chân bị đá hai cái, chân Hạ Văn Kỳ liền mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
“Các người muốn làm gì?” Kiều Nguyên thấy đối phương động thủ, rốt cuộc chống nạng đứng lên. Nhân sĩ thương tật gầy yếu này căn bản không xứng tầm để trong mắt, nhẹ nhàng đẩy một cái, lại ngã lại về ghế sô pha.
Hai tay Hạ Văn Kỳ bị khóa chặt, dùng sức dãy không được, trong lòng rốt cuộc có chút hoảng loạn, cậu hướng về phía Kiều Nguyên hét: “Kiều Nguyên, người em gọi đâu, sao còn chưa đến? Bảo vệ của Dạ Sắc đều ăn chay sao?”
“Em, em không biết, em gọi lại…” Kiều Nguyên run rẩy lấy điện thoại ra, liền bị người đàn ông mặc áo đen bên cạnh một tát đánh bay.
“Anh, các anh đừng có làm xằng làm bậy, tôi đã báo cảnh sát rồi. Cảnh sát chính là anh rể tôi, đang đưa chị tôi về, sẽ lập tức qua đây…” Kiều Nguyên loạn xạ hét lên.
“Bọn anh đây là người văn minh, làm sao có thể làm xằng bậy được.” Người đàn ông mặc âu phục cầm lấy một chai nước khoáng, vặn nắp ra, ném một viên thuốc nhỏ màu trắng vào, viên thuốc mang theo một chuỗi bọt khí chìm xuống đáy chai.
Hắn ta lắc lắc cái chai, viên thuốc tan ra trong nước: “Nước tiên, uống qua chưa?” hắn ta đưa miệng chai đến bên miệng Hạ Văn Kỳ, “Ngoan ngoãn uống đi, vừa rồi đá ông đây một cước kia không so đo với cưng nữa, anh đây còn cho em hưởng thụ cảm giác thần tiên.”
Hạ Văn Kỳ lắc đầu, cằm giương lên, vừa vặn chạm vào đáy chai liền đẩy ngược chai trở về, tưới đầy nước lên mặt người đàn ông mặc âu phục.
“Phụt — Đĩ mẹ, khó chơi vậy sao. Mày lại đây, đè nó lại cho tao.” người đàn ông mặc âu phục lau nước trên mặt.
“Các người không được làm như vậy, các người đây là phạm pháp. Ai ya —” Kiều Nguyên kéo cái chân bị thương muốn xông tới, lại bị người đàn ông áo đen đạp một cước vào bụng, r*n rỉ ngã xuống sô pha co thành một cục.
Người đàn ông áo đen quay lại, nắm lấy mái tóc dài của Hạ Văn Kỳ ra sức kéo về phía sau, tay kia bóp cằm cậu vặn thẳng mặt cậu lại.
Hạ Văn Kỳ đau đớn bị ép ngẩng đầu lên.
Người đàn ông mặc âu phục cười hì hì tiến lại gần, bóp lấy quai hàm của Hạ Văn Kỳ ép cậu ở miệng, đổ chai nước trộn thuốc vào miệng Hạ Văn Kỳ: “Không ngoan, sẽ phải chịu khổ đó.”
Bị ba người đàn ông đè lại, Hạ Văn Kỳ khó mà nhúc nhích được, đành phải uống một ngụm nước lạnh. Cậu đương nhiên là không muốn uống, nhưng cả chai nước bị người kia không ngừng bị dốc vào cổ họng cậu, trong lúc thở lại vô tình nuốt xuống hai ngụm, Hạ Văn Kỳ lập tức ho khan.
Người đàn ông mặc âu phục nham hiểm kia không muốn cho cậu thời gian rảnh rỗi ấy, tiếp tục dốc chai nước vào miệng cậu, ngay cả khuôn mặt cũng vặn vẹo theo.
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng nghỉ bị người thô bạo đá văng, một vật màu đen bay tới, đập trúng sống mũi của người đàn ông mặc âu phục.
“Đ*t mẹ, đứa nào? Đéo có mắt à?” người đàn ông mặc âu phục buông Hạ Văn Kỳ ra, ôm mặt lui về sau hai bước.
Hạ Văn Kỳ thở dốc, miệng há to hít không khí, ngay lúc này nghe thấy một giọng nói trầm thấp của đàn ông từ phía sau truyền đến đang đè nén sự tức giận: “Cút ra ngoài!”
Nấm: truyện mới mọi người ơi hú hú, tôi rất thích đào hố! Truyện kiểu tình yêu người trưởng thành nó keo lắm!