Dương Vũ là loại người nào, nhìn biểu hiện hai ngày qua của hắn liền biết. Một lưu manh chân chính nha, tự tách mình ra khỏi tập thể, không chăm chỉ học tập, không nói chuyện hay đùa giỡn với ai nhưng thành tích không quá nổi bật cũng không phải đứng chót, làm cho người ta không tìm ra ưu điểm cũng không thấy hắn có sai lầm gì.
Đối với người như vậy, Lâm Tiểu Trúc nghĩ vẫn có cách. Người có ngạo khí thì không thể cưỡng bức, cách của Chu Ngọc Xuân chẳng những không dùng được còn tạo nên mâu thuẫn gay gắt. Biện pháp duy nhất chính là lợi dụ. Dương Vũ không vào ban nào mà vào trù nghệ ban, hơn nữa còn nói với Mã giáo tập, hắn “có thể ăn”, thân thể của hắn mập ù như vậy, cũng biết là người thích ăn. Vậy thì tốt rồi. Treo một củ cà rốt trước mắt hắn, hắn không thể không chạy nha.
“Hừ.” Bị Chu Ngọc Xuân chỉ trích như vậy, Dương Vũ quả nhiên rất khó chịu nhưng hắn cũng không muốn cãi nhau với nữ nhân, đang tính xoay người rời đi thì nghê Lâm Tiểu Trúc lên tiếng khiển trách lại bị Hạ Sơn kéo lại nên hắn mới dừng chân.
Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm nói: “Dương Vũ, không biết lần trước Mã gió tập làm món trứng kia, ngươi có ăn không?”
Trong đám người ở đây, chỉ có Lâm Tiểu Trúc làm Dương Vũ thấy thuận mắt. Nàng ngoại trừ có khả năng nấu nướng còn có tài lãnh đạo. Tuy hắn lười đến tận xương tủy nhưng vẫn trả lời nàng “có ăn”
“Ta nói cho ngươi biết ngày đó ta và Ngô Bình Cường đã được ăn những món gì ở chỗ công tử nha” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười nói
Quả nhiên nghe nói vậy, hai mắt Dương Vũ liền sáng như đèn lồng nhưng rất nhanh liền tắt, thản nhiên nói “nghe thì có ích gì, dù sao ta cũng không
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT