Tâm trạng Hải Dao Dao hiện tại rất phức tạp. Đại ca, rốt cuộc là điều gì khiến ngài xem trọng tôi đến vậy, cảm thấy tôi có nhiều tiền tới vậy chứ?

Chẳng lẽ nhìn tôi nhìn rất giống người giàu có sao?

Trong nụ cười ôn hòa của Hứa Thanh Hoài, Hải Dao Dao dần trở nên mơ hồ, không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Mặc dù có phần bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng Hải Dao Dao không thất vọng, mà rất nhanh chấp nhận sự việc này.

Hải Dao Dao không thể hỏi tại sao người khác cứu người rồi lại đòi tiền. Trên thế giới này đâu có gì là miễn phí. Đặc biệt là trong môi trường kỳ quái như thế này, nơi mọi người đều có thể làm hại người khác, thì càng không thể mong đợi người khác sẽ là thiên sứ cứu giúp.

Hứa Thanh Hoài là Boss Khủng Bố giết người không chớp mắt, đâu phải Bồ Tát lương thiện. Nếu không vì lợi ích, khi không hắn cứu cô làm gì?

Nếu hôm nay Hứa Thanh Hoài cứu một người giàu có, chẳng hạn như ông chủ béo đeo dây chuyền vàng, hoặc là vị phu nhân đeo túi LV lúc phó bản mới bắt đầu kia... Họ chắc chắn sẽ đồng ý giao dịch ngay mà không cần suy nghĩ.

Mấy trăm vạn, mua một mạng.

Đối với người giàu mà nói là quá có lời.

Hải Dao Dao không phải không hiều, vấn đề là cô không cha không mẹ còn phải đi công trường khiêng gạch, thật sự không có nhiều tiền như vậy đâu!

Đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Hứa Thanh Hoài, Hải Dao Dao cảm thấy chỉ cần mình nói không có tiền, hắn chắc chắn sẽ cười hì hì rồi thọc một nhát khiến cô chết tươi.

Đừng tưởng cô không nhìn thấy, vừa nãy khi Hứa Thanh Hoài thọc quái vật cũng cười y như vậy!

Hải Dao Dao không phải lần đầu tiên tham gia phó bản, cô hiểu rõ một chút về nó. Cô biết loại NPC như Hứa Thanh Hoài, ít nhiều gì cũng là cấp bậc của Boss.

Trong nơi quỷ quái như vậy, cho dù Hải Dao Dao không muốn ôm đùi, ít nhất cũng sẽ không muốn đắc tội hắn, khiến hắn thật sự thọc chết mình.

Đưa thì chắc chắn phải đưa, nhưng cô thật sự không có nhiều tiền như vậy.

Hải Dao Dao suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, có thể giảm giá được không?"

Hứa Thanh Hoài nhìn thấy sự bối rối và hoảng sợ của cô, khi nghe câu hỏi này, hắn cũng bất ngờ.

Không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy ra 500 triệu, đây chỉ là số tiền hắn đưa ra. Nếu Hải Dao Dao không đủ tiền, hắn cũng có thể giảm bớt.

Hứa Thanh Hoài không từ chối, chỉ nhướng mày hỏi lại: "Cô nghĩ mình có thể đưa bao nhiêu?"

Hải Dao Dao im lặng hồi tưởng lại số tiền tiết kiệm mình có, xấu hổ im lặng.

Không nói gì, Hứa Thanh Hoài chủ động nói tiếp: "200 vạn, 100 vạn không thể ít hơn... 50 vạn? 10 vạn?"

Hứa Thanh Hoài ban đầu còn rất bình thản, mỉm cười không chút để ý. Nhưng theo sự trầm mặc khả nghi lâu dài của Hải Dao Dao , hắn híp mắt lại, trong lòng bất an.

Không thể nào...

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, nụ cười không đổi, vẫn là vẻ ôn hòa thân thiết: "Cô rốt cuộc có bao nhiêu?"

Hải Dao Dao thấy hắn vẫn mỉm cười, bạo gan nói: "Không giấu gì đại lão, kẻ hèn này tên là Hải Dao Dao, là một quỷ nghèo danh xứng với thực."

Cô tính toán tiền tiết kiệm của mình, chân thành nói: "Hiện giờ tôi chỉ còn có một nghìn tệ, nếu vay thêmcó thể khoảng hai nghìn... Đại lão, ngài thấy được không?"

Lời nói này vừa thốt ra, hai người nhìn nhau, không khí yên tĩnh.

Hứa Thanh Hoài làm thuê trong Game Kinh Dị đã lâu, giết một đường trở thành Boss Khủng Bố, chỉ là tiền thì một xu cũng không có. Hắn đã sớm nghĩ tốt vào lúc từ chức thì cứu một người chơi, để đối phương trả tiền thù lao, bản thân có thể trải qua một khoảng thời gian yên ổn.

Kế hoạch rất tốt, nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng người mà hắn ngàn chọn vạn tuyển để cứu, Hải Dao Dao, lại so với hắn còn nghèo hơn.

Từ 500 vạn xuống còn hai nghìn tệ, Hải Dao Dao thực sự dám nói.

Nụ cười của Hứa Thanh Hoài biến mất, khuôn mặt trở nên u ám: "Cha mẹ cô đâu? Có thân thích không? Không có tiền thì đi mượn." Nếu là học sinh, vậy cha mẹ chẳng lẽ cũng không có tiền.

Hải Dao Dao không dám giấu giếm, thành thật trả lời: "Cha mẹ tôi đã bỏ trốn lâu rồi, giờ chẳng ai quản tôi, cũng chẳng ai cho tôi mượn tiền."

Hứa Thanh Hoài nheo mắt, đối diện với ánh mắt thấp thỏm của thiếu nữ, mém chút tức đến phì cười.

Làm không công trong Game Kinh Dị mấy trăm năm, chẳng lẽ công việc đầu tiên sau khi từ chức, hắn lại phải làm không công?

Cảm nhận được áp suất thấp vô hình của Hứa Thanh Hoài, quái vật còn chưa bị đập chết ở bốn phía cũng run bần bật theo.

Hải Dao Dao rụt cổ không dám cử động, sợ mình vừa cử động sẽ bị Hứa Thanh Hoài đang tức giận thọc một đao.

Hứa Thanh Hoài tính tình lương bạc, lúc ở thế giới Khủng Bố lại bị Chủ Thần vô lương tâm hố rất lâu, lòng càng lạnh hơn. Nếu giờ phút này đổi thành những người khác nói với hắn là không có tiền, hắn có lẽ đã không chút do dự thọc cho đối phương một đao.

Hắn cứu người đòi tiền, đối phương không đưa, vậy hắn sẽ đưa đối phương về kết cục ban đầu. Hứa Thanh Hoài tự thấy rất hợp lý.

Nhưng lời khen và cảm kích của thiếu nữ vừa nãy vẫn còn vang bên tai, giờ phút này một đôi mắt hành mở to đầy vẻ thấp thỏm, có vẻ vừa đáng thương lại đáng yêu.

Đôi mắt cô trong suốt, làn da trắng nõn, gương mặt tinh xảo, giọng nói mang chút mềm mại ngọt ngào. Người không biết nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên sẽ là một nữ sinh thật đáng yêu.

Hứa Thanh Hoài cắn răng cười, cuối cùng không xuống tay được, lạnh nhạt đứng dậy đi.

Hắn vốn định kiếm chút tiền, Bây giờ Hải Dao Dao nói không có, hắn cũng không cần nói chuyện vô nghĩa với cô nữa.

Hải Dao Dao thấy Hứa Thanh Hoài đi, ngay cả 3000 tệ cũng bỏ, lập tức vui mừng khôn xiết.

Mạng an toàn, tiền cũng không cần đưa. Đợi khi ra khỏi phó bản, cô nhất định phải chơi game suốt đêm để ăn mừng!

Hứa Thanh Hoài đi về phía cửa ra công viên, người chơi hoàn thành nhiệm vụ phó bản có thể đi ra từ nơi đó. Rất rõ ràng đại lão có ưu đãi đặc thù, không cần làm nhiệm vụ, muốn đi thì đi, cực kì thoải mái.

Hải dao Dao nhìn bóng lưng Hứa Thanh Hoài, cực kì hâm mộ.

【 Mời người chơi giao vé vào cửa cho kiểm phiếu viên, tham quan điểm ngắm cảnh tiếp theo. 】

Nhắc nhở nhiệm vụ trên đỉnh đầu lại lần nữa vang lên. Hải Dao Dao có hơi đói bụng, lấy bánh mì nhỏ trong túi ra, dự định làm theo nhắc nhở đi vào điểm tham quan tiếp theo làm nhiệm vụ.

Cô vừa đi, lỡ đãng quay đầu lại, lại thấy Hứa Thanh Hoài đã đi xa lại chậm rãi dừng lại, dừng một chút, thế mà lại quay đầu đi về phía cô!!!

Hỉa Dao Dao cầm bánh mì nhỏ ngây người, trong lòng có dự cảm không tốt: “Đại, đại lão?”

Đôi mắt Hứa Thanh Hoài đen nhánh, lời ít ý nhiều: “500 vạn, sau khi rời khỏi nhớ trả tiền.”

Vừa nãy không phải không định lấy tiền của cô sao! Sao bây giờ lại đổi ý!

Hải Dao Dao chửi đổng trong lòng, trên mặt lại cẩn thận từng li từng tí: “Tôi không có tiềm mà.”

Tiếc rằng tâm trạng Hứa Thanh Hoài không tốt, lạnh lùng nói: “Không có tiền, vậy tính lãi.”

Nói xong câu đó, Hứa Thanh Hoài còn thuận tay lấy luôn bánh mì nhỏ vừa mở bao bì trong tay Hải Dao Dao, sắc mặt nặng nề cắn một cái.

Ăn cũng khá ngon.

Hải Dao Dao nhìn bánh mì nhỏ bị cướp, một lời khó nói hết: “Hứa ca, tôi làm thêm lương một tháng một ngàn tám, thiếu anh 500 vạn, tôi phải không ăn không uống…” Cô đếm đều ngón tay, ngẩng đầu khiếp sợ nói: “436 năm mới có thể trả hết tiền cho anh!!!”

Hải Dao Dao trợn mắt há hốc mồm, lòng lạnh thật lạnh.

Tôn Ngooj Không đại náo thiên cung mới chỉ bị đè dưới đất 500 năm, cô có tài đức gì mà cùng đại thánh hưởng chung đãi ngộ chứ!

Nếu không phải sợ chết, Hải Dao Dao rất muốn nằm thẳng xuống, ngửa cổ nói: “Anh giết tôi luôn đi.”

Tháng ngày xui xẻo này không sống nổi nữa!

Nhưng con người Hải Dao Dao, tham sống sợ chết, đã nghèo còn hèn.

Chết rất đau, còn sống thì còn hi vọng. Huống chi bây giờ trên thế gian chỉ có hồn thể, không có luân hồi, chết rồi là thật sự không còn nữa.

Hải Dao Dao đi theo sau Hứa Thanh Hoài nỗ lực khuyên nhủ, muốn đối phương từ bỏ suy nghĩ bắt cô đưa 500 vạn.

Hứa Thanh Hoài căn bản không đặt những suy nghĩ kia của thiếu nữ trong lòng. Nếu có thể hắn cũng không muốn so đo với Hải Dao Dao. Phương pháp kiếm tiền rất nhiều, sau khi ra khỏi đây tự hắn nghĩ cũng có rất nhiều cách.

Nhưng lúc hắn vừa đi tới cửa, mới nhớ tới tình huống hiện tại của mình.

Cha mẹ Hứa Thanh Hoài mỗi người đã sớm tái hôn có gia đình mới, hắn lớn lên một mình từ nhỏ, may mà thành tích tốt thành công thi đậu vào đại học A.

Sau khi vào đại học Hứa Thanh Hoaaif nhận một công việc gia sư làm thêm, lại bị ném vào Game Kinh Dị.

Hắn thuê nhà sống một mình, bây giờ mất tích đã lâu,

nghĩ cũng biết chủ nhà đã sớm thu nhà lại, có lẽ đồ đạc của hắn cũng bị ném đi hết.

Trước mắt hắn không một xu dính túi, sau khi trở lại thế giới thực một bước khó đi.

Để tránh ngày đầu tiên ra khỏi trò chơi đã ngủ gầm cầu, Hứa Thanh Hoài hơi suy tư, quyết định ở tạm chỗ Hải Dao Dao, sẵn tiện coi đối phương có nghèo thật hay không.

Nếu Hải Dao Dao thật sự không có tiền, hắn ở nhờ một thời gian, sắp xếp xong sẽ đi, khoản nợ này không tính cũng được. Nhưng nếu cô lừa hắn… ánh  mắt Hứa Thanh Hoài lạnh đi.

Hải Dao Dao không biết suy nghĩ của Hứa Thanh Hoài, chỉ biết dường nhủ đối phương quyết tâm muốn bắt cô trả tiền.

Cố không hiểu sao có thêm khoản nợ 500 vạn cao vút, sắp tức chết rồi.

“Đại lão, tôi vẫn còn là học sinh, tôi không có tiền!” Hải Dao Dao vì để không trả tiền, bắt đầu không biết xấu hổ.

Nói nhảm, cõng một cục nợ như vậy, cô cảm thấy nửa đời sau của mình cũng không còn hi vọng gì nữa.

Hải Dao Dao kiên quyết cần tiền không cần mạng, cùng lắm thì liều! Dù sao cô muốn quỵt nợ, đừng ai hòng từ túi cô lấy được một đồng!

Hải Dao Dao lải nhải suốt đường, ý đồ xí xóa khoản nợ này. Hứa Thanh Hoài mặt mày bình thản, dường như không nhìn thấu mẹo vặt của cô.

Hia người đi tới cổng xoát vé.

Kiểm phiếu viên trừng hốc mắt trống trơn, sau khi thấu tên sát thần Hứa Thanh Hoài này, giọng phát thành cũng cứng lại: “Mời đưa vé vào cửa. Công viên giải trí của chúng tôi nghiêm cấm hành vi trốn vé, không có vé không được vào khu tham quan.”

Hải Dao Dao lấp tức đauws vé vào cửa của mình, một mặt phồng lá gan lên, nghiêm túc nói với Hứa Thanh Hoài: “Tôi tuyệt đối sẽ không trả tiền…”

Hứa Thanh Hoài trước mặt trực tiếp rút đao, một đao chém đứt cổ kiểm phiếu viên, máu tươi văng khắp nơi.

Hắn lạnh lùng quay đầu, trên khóe mắt là giọt máu ấm áp bắn lên: “Cô vừa nói gì?”

Hải Dao Dao: ….Chân có hơi mềm.

Cô lộ ra nụ cười thân thiết, giọng điệu chân thành: “Tôi nói đại lão ngài đao pháp xuất thần nhập hóa, giống như chỗ không người, nhân đao hợp nhất, cường giả vô địch!”

Hứa Thanh Hoài không bị cô lừa cho qua, bình tĩnh nhìn thiếu nữ, nheo mắt: “Cô vừa nói, chuyện thù lao?”

Hải Dao Dao lập tức đứng thẳng, vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Tôi nói tôi tuy là học sinh, nhưng người nghèo chí không nghèo, cái loại hành vi quỵt nợ vô lại này tôi tuyệt đối sẽ không làm!!

Đại lão ngài yên tâm, đời này tôi dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, tôi cũng phải liều mạng trả tiền cho ngài, dù một đồng cũng không thiếu!”

Cô đã hiểu, Hứa Thanh Hoài là kẻ tàn nhẫn.

Nói chém ai thì chém người đó, là Trần Hạo Nam* của phó bản Khủng Bố.

*Nhân vật chính của bộ phim Người Trong Giang Hồ, là một đại ca xã hội đen, đại khái ý là trùm của phó bản Khủng Bố.

Tiền tài là vật ngoài thân. Giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, 500 vạn thì 500 vạn, lỡ như may mắn trúng vé số thì sao!

Hứa Thanh Hoài quét mắt nhìn Hải Dao Dao từ trên xuống dưới, mới chậm rãi nở nụ cười, gật đầu tùy ý nói: “Vậy thì tốt, không thì tôi sẽ suy xét thu lãi của cô, mỗi tháng 6.5%.”

Hải Dao Dao: …Móa nó!!

Hắn vậy mà còn mơ tưởng thu lãi của cô!

Tiền lãi 500 vạn, móa nó cô phải trả đến năm nào tháng nào chứ!

Tiền lãi còn là 6.5%, anh cho vay nặng lãi à!

Hải Dao Dao chửi thề trong lòng, ngoài mặt cười hì hì: “Hứa ca anh yên tâm, tôi không phải loại người như vậy, tiền lãi hay là thôi bỏ đi. Lấy quan hệ của hai chúng ta, nhắc tới tiền lãi thì còn gì là thân thiết.”

Hứa Thanh Hoài như cười như không nhìn cô, nhìn thấu bản tính keo kiệt của đối phương, vậy nên vừa nãy mới cố ý giết gà dọa khỉ.

Hiệu quả thật sự rất tốt.

Hải Dao Dao tinh mắt thấy bên cạnh có máy bán hàng tự động bị ngã, trong công viên giải trí có cái này rất bình thường. Sau trận đánh ban nãy, máy bán hàng ngã ra đất, thủy tinh đã vỡ.

Hải Dao Dao tung tăng đi lại, cầm lấy một chai nước. Cô tự mình mở nắp chai: “Hứa ca anh mệt chưa? Hay là nghỉ ngơi uống ít nước đi!”

Cô bận trước bận sau, sắc mặt kính ngưỡng, giọng điệu trịnh trọng: “Tuy rằng tôi mới biết đại ca anh ngăn ngủi vài giờ, nhưng trong lòng tôi, anh chính là anh cả khác cha khác mẹ của tôi! Đại ca anh yên tâm, về sau anh có một miếng thịt ăn, tôi chắc chắn sẽ có một cái chén để rửa!”

Hứa Thanh Hoài: ….

Thiếu nữ bên cạnh có dục vọng cầu sinh cực mạnh, suốt đường điên cuồng nịnh nọt. Hứa Thanh Hoài biết Hải Dao Dao đang nói năng nói cuội, nhưng tâm trạng của hắn lại không tệ lắm.

Ai cũng đều thích lời dễ nghe. Nhất là Hải Dao Dao có gương mặt xinh đẹp, giọng nói dễ nghe còn biết nói ngọt, mỗi khi nịnh nọt linh tinh, mắt hạnh trong suốt không chớp lấy một cái, nhìn cực kì chân thành.

Trong tiếng thiếu nữ lẩm bẩm, phó bản vốn dĩ áp lực nặng nề cũng trở nên sinh động đầy sức sống.

Hứa Thanh Hoài cầm đường đao dính máu, dựa lưng vào cổng xoát vé, lười biếng nhìn. Ánh hoàng hôn phía trên công viên giải trí chiếu xuống, ánh chiều tà tụ lại trên người hắn.

Ngày đầu tiên rời khỏi phó bản chó má, người đầu tiên hắn quen biết cũng có chút thú vị.

……

Bắt đầu từ kiểm phiếu viên, Hứa Thanh Hoài dẫn theo Hải Dao Dao một đường giết ra phó bản, một cái Dị Dạng Tú Nhạc Viên to như vậy, gặp thần giết thần, quỷ chắn giết quỷ, cực kì thuận lợi kết thúc nhiệm vụ lần này.

Tuy rằng Hải Dao Dao cực kì đau buồn vì khoản nợ kết xù của mình, nhưng đi theo đại lão nằm thắng suốt cả đường, nhịn không được vẫn phải cảm thán, cảm giác ôm đùi mới tốt làm sao!

Nếu có thể, cô thật muốn ôm mãi không buông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play