Trong phó bản game kinh dị.

Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, mọi người nơm nớp lo sợ, chỉ dám khe khẽ nhắc nhau hướng đi tiếp theo.

【Chào mừng đến với Dị Dạng Tú Nhạc Viên】

【Còn 30 phút nữa sẽ đến tiết mục biểu diễn tiếp theo, vui lòng nhanh chóng tìm vé vào cửa và di chuyển đến khu biểu diễn.】

【Những du khách không đến đúng giờ sẽ bị trừng phạt. Nhắc nhở ấm áp, Song Thủ Lĩnh tiên sinh thích nguyên liệu tươi sống, đừng để bị ngài ấy bắt được.】

Một dòng chữ sáng rực xuất hiện trên bầu trời, đồng thời loa của công viên liên tục phát ra giai điệu vui vẻ.

Xung quanh toàn là những đạo cụ rỉ sét bị bỏ hoang từ lâu. Ánh hoàng hôn phản chiếu xuống làm mọi thứ càng thêm hoang tàn, mà điệu nhạc vui vẻ kia lại càng trở nên quỷ dị.

“Vé vào cửa ở trong ngăn tủ! Mọi người còn chần chừ gì nữa? Mau lấy đi!”

“Mẹ kiếp, đừng đẩy tao! Ai biết trong đó có bẫy không?”

“Cho Chu Tư đi lấy đi? Lần trước cũng là hắn lấy mà!”

“Các người còn có nhân tính không vậy? Máu hắn đã sắp chảy cạn luôn rồi!”

“Giờ làm sao đây?” Mặt đất loang lổ đầy vết máu. Có người không kìm được mà bật khóc, nhưng ngay lập tức bị đồng đội khẩn trương bịt miệng lại, tránh cho tiếng khóc thu hút lũ quái vật.

Trong khi nhóm người đang tranh cãi dữ dội, Hải Dao Dao đứng nép mình ở phía sau, cố gắng giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức thấp nhất.

Cô chân thành hỏi thăm tổ tiên mười tám đời đám bạn học của mình trong lòng.

Năm Hải Dao Dao 15 tuổi, cha mẹ cô dắt tay nhau bỏ trốn, chỉ để lại cho cô một căn chung cư “trùm mền”* cùng khoản nợ mua nhà khổng lồ, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Làm một người nghèo danh xứng với thực, cô một lòng chỉ muốn kiếm tiền.

*Đại khái là căn hộ đang xây dựng thì bỏ dở giữa chừng, người mua lâm vào cảnh nhà không có, tiền cũng không.

Một ngày nọ, cô nghe bạn học nhắc đến một diễn đàn tên là "Game kinh dị", nói rằng trong đó có nhiều người ham thích phong kiến mê tín, nội dung topic rất đáng sợ, nhưng người có bản lĩnh thực sự hẳn có thể kiếm không ít tiền. 

Sau khi cha mẹ Hải Dao Dao bỏ trốn, cô lớn lên cùng bà nội làm bà cốt ở nông thôn, học được chút huyền học da lông. Thỉnh thoảng  bản thân cũng đi chợ bán thức ăn bày sạp đoán mệnh, coi như làm thêm, hàng năm chạy băng băng trên con đường làm thuê.

Vì thế, sau khi từ miệng bạn học biết được diễn đàn trò chơi này, Hải Dao Dao lập tức động lòng.

Sau khi cô về nhà đã lập tức tìm kiếm diễn đàn. Thế nhưng, tiền còn chưa kiếm được, chớp mắt lại biến thành người chơi của game kinh dị, loại mà có thể chết bất cứ lúc nào ấy.

【Chào mừng đến với Vô Hạn Khủng Bố Nhạc Viên】

Cách đó không xa, tấm bảng đèn neon của công viên giải trí lập lòe ánh sáng quỷ dị.

Đây là một phó bản tuyển chọn quái dị, nhiệm vụ của họ là tham quan biểu diễn, tránh thoát đuổi giết.

Đây là lần thứ hai Hải Dao Dao tiến vào phó bản. Ký ức lần trước vẫn còn mới nguyên, lần này có lẽ cũng là nghĩ lại mà kinh, từng giây từng phút giãy giụa trên ranh giới sống chết.

Hải Dao Dao một đường cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại. Căn cứ kinh nghiệm phó bản trước của cô, nhảy nhót càng cao thì chết càng sớm, còn không bằng thành thật sống tạm.

Nhóm người tiếp tục tranh cãi ai đi lấy vé vào cửa. Cuối cùng, thấy thời gian sắp hết, ai cũng hoảng loạn giành lấy vé của mình rồi chạy như điên đến khu biểu diễn được nhắc tới.

30 phút trôi qua rất nhanh.

Âm nhạc vui vẻ vang lên, nhưng đồng thời, bóng ma quái vật cũng bao phủ lên công viên.

Song Thủ Lĩnh thân cao hai mét, tay cầm rìu lớn, cười dữ tợn rồi lao tới, theo sau đó là âm thanh vũ khí sắc bắn chém vào xương thịt.

Lúc này, Hải Dao Dao không còn muốn "tàng hình" nữa. Trước ranh giới sinh tử, cô chạy như điên suốt một đường.

“Mẹ kiếp! Con nhỏ đó chạy nhanh vãi!”

“Không phải lúc nãy nó nói mình chân mềm đi không nổi, muốn đứng ở sau cùng sao?!”

“Đồ giả dối!”

Cả đám người liều mạng chạy, không ai muốn trở thành người cuối cùng.

Kẻ chạy chậm nhất trước đó, lúc nãy đã phát ra tiếng kêu thảm thiết dưới chiếc rìu. Có người không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ đó đã bị chém thành hai nửa, nửa thân trên thế mà còn đang kêu thảm bò ra phía ngoài, thật sự là thảm kịch nhân gian.

Lần lượt từng người gục xuống, tiếng hét dần im bặt. Không biết từ lúc nào, chỉ còn lại tiếng bước chân của Hải Dao Dao, và tiếng cô thở dốc.

Cô chạy trốn, trán đổ mồ hồi, sắc mặt trắng bệch. Mắt thấy khoảng cách đến khu biểu diễn càng ngày càng gần, sau lưng lại truyền đến một lực đẩy mạnh mẽ.

Quái vật bốn tay dị dạngxuất hiện, kéo theo chiếc rìu lớn cười dữ tợn:

“Tìm thấy rồi.”

Hải Dao Dao biết mình sắp chết.

Tất cả những người tham gia phó bản này đều đã chết, cô cũng chạy không thoát.

Đối mặt với quái vật rìu lớn, hồi tưởng lại những năm tháng cuối cùng của cuộc đời mình, suy nghĩ cuối cùng của Hải Dao Dao vậy mà là: "Nếu biết sớm thế này, cô đã không thức đêm ôn thi tiếng Anh cấp bốn, mà sẽ chơi game xuyên đêm!"

Giờ thì hya rồi, từ vựng đã học xong, người lại sắp chết! Quá sai lầm!!

Hải Dao Dao vô cùng đau đớn. Cô chuẩn bị giãy giụa một chút, thương lượng với quái vật: “Đại ca, hay là anh có thể bỏ rìu xuống trước, hai ta cùng nhau nói chuyện về nhân sinh và lý tưởng?”

Đáng tiếc trí thông minh của quái vật này hình như không tốt lắm, căn bản không có nhân sinh lý tưởng gì. Nhân khe hở lúc quái vật giơ đao lên, Hải Dao Dao đột nhiên từ mặt đất nhảy dựng lên.

Bên cạnh là vòng quay ngựa gỗ xoay tròn, cùng âm nhạc quỷ dị không ngừng chuyển động. Hải Dao Dao cắn răng trực tiếp từ lan can nhảy vào, quái vật cũng cười dữ tợn đuổi theo sau.

Hai người vòng quanh ngựa gỗ từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, Hải Dao Dao vừa chạy vừa kêu: “Đại ca cho một cơ hội đi! Anh không có ước mơ sao? Không thì nói cái khác cũng được mà! Hiện nay nơi nơi đều đề cao trừ gian diệt bạo, anh làm người, không đúng, làm quái không thể tôn sùng bạo lực như vậy đâu!”

Cũng chỉ có Hải Dao Dao không biết xuất hổ tới vậy, vì sống sót, đối với quái vật đuổi giết mình cô cũng có thể kêu một tiếng đại ca, ý đồ kéo gần quan hệ để đối phương thả cho cô một con ngựa.

Quái vật hình thể to lớn, vòng quay ngựa gỗ khắp nơi đều là ngựa gỗ nhỏ xinh. Hải Dao Dao ở bên trong bò lên bò xuống chạy tới nhảy đi, trốn tránh quái vật đuổi giết.

Có lẽ do cô nói nhảm quá nhiều, cũng có thể là do quái vật mãi không bắt được cô, có hơi không kiên nhẫn. Sắc mặt nó càng thêm tức giận, trong miệng phát ra một vài âm thanh nghe không rõ chữ.

Hải Dao Dao ở trong phó bản lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy quái vật trả lời! Cô xém chút cho rằng sách lược nói chuyện phiếm của mình có hiệu quả, kích động nói: “Đại ca anh nói gì? Tiếng hơi nhỏ nghe không thấy!”

Có thể nói chuyện là chuyện tốt! Có thể nói chuyện thì sẽ có cơ hội!

Cô đánh bạo nghe hết câu, nhận ra quái vật đang không ngừng nỉ non nói : “Giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi.”

Hải Dao Dao khiếp sợ: …Cô trêu ai chọc ai chứ!

Cô chỉ là tìm một việc làm muốn kiếm chút tiền sinh hoạt, không hiểu ra sao bị ném vào cái game kinh dị này, thật sự là thiếu đạo đức!

Vòng quay ngựa gỗ dần dừng lại, Hải Dao Dao nhảy nhót lung tung nửa ngày, có hơi chạy không nổi nữa.

Cô biết đây là một thế cục chết. Cô sẽ mệt, nhưng quái vật thì không. Theo thời gian càng lây, quái vật được thả ra trong công viên giải trí sẽ càng nhiều, cô bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn.

Cuối cùng, thể lực Hải Dao Dao chịu không nổi, sơ ý dẫm trượt chân, quái vật nhào đến, giơ rìu lên cao.

“Cô đang nói cái gì với nó?”

Một tiếng cười vang lên, cùng với tiếng chém rất rất nhỏ.

Nụ cười dữ tợn của quái vật cứng lại, vết nứt trong miệng không ngừng phun ra lượng lớn máu. Nó không dám tin trừng lớn đôi mắt, ngu ngốc muốn quay đầu lại.

Hai Dao Dao cũng ngây ngân cả người.

Mũi đao sắc bén xuyên qua thân thể quái vật ở ngay trước mắt cô, không đến mười centimet. Máu đỏ tươi chảy xuôi mà xuống, tụ lại trên mặt đất.

Giây tiếp theo, con quái ngã ầm xuống, để lộ thanh niên đứng sau lưng nó.

Thanh niên tóc đen ngắn, tuấn mỹ vô song, dáng vẻ lười biếng, dù trên người mặc chiếc áo rách nát cũng tạo nên một vẻ đẹp trai khác biệt.

Hắn tay cầm đường đao, nhìn Hải Dao Dao, nhếch môi mỉm cười:

“Hay là nói chuyện với tôi đi.”

……

Hải Dao Dao ngơ ngân nhìn thanh niên bông nhiên xuất hiện trước mặt: “Anh là người chơi à?”

Sống sót sau tai nạn, may mắn được cứu trợ, Hải Dao Dao laih không dám thả lỏng chút nào, bởi vì cô cực kì chắc chắn thanh niên này không phải là người chơi tham gia phó bản lần này.

Không phải người chơi, lại đột nhân xuất hiện ở đây, hắn là cái gì?

Quái vật dị dạng hai đầu khiến người chơi trong phó bản chết gần hết, lại bị đối phương nhẹ hàng dùng một đao giải quyết… Hải Dao Dao ấp úng, tim đập điên cuồng, không dám hỏi.

Hứa Thanh Hoài làm như không nhìn thấy nghi kị trong mắt Hải Dao Dao. Nụ cười trên mặt hắn không đổi, lời ít ý nhiều: “Tôi làm việc ở đây.”

Hứa Thanh Hoài giống với Hải Dao Dao, là người của thế giới thực.

Chuyện hắn trải qua cũng có chút truyền kỳ. Lúc hắn học đại học tìm việc làm thêm, không nghĩ tới vào nhầm thế giới Khủng Bố, bị bắt đi làm NPC.

Chó trò chơi không làm người, làm việc 007 còn không phát tiền lương. Hứa Thanh Hoài đi làm thêm vốn là vì kiếm tiền, ai người trong phó bản lại nghèo đến mức một bộ quần áo rách cũng phải khâu khâu vá vá mặc suốt mấy trăm năm.

May mà thành tích hắn ưu tú, sau khi thăng chức thành Boss của Khủng Bố cuỗi cùng cũng thoát khỏi khống chế của trò chơi, được đặc cách trở lại hiện thực.

Biết được phải về thế giới thực, Hứa Thanh Hoài không quên sơ tâm, dự định đi làm thêm kiếm chút tiền. Ví dụ như thuận tay cứu một người chơi, đòi chút thù lao.

Hứa Thanh Hoài cảm thấy rất đơn giản.

Hắn tin chắc sẽ không ai từ chối. Những người tiến vào phó bản phần lớn đều là đang giãy giụa ở ranh giới sinh tử, chết không trò chơi là thật sự kết thúc, trong thực giới thực không thể nào mở mắt được nữa.

Có thể có cơ hội dùng tiền mua mạng, đối với những người sắp chết đó là một chuyện may mắn.

Vì vậy Hứa Thanh Hoài ngàn chọn vạn tuyển, trọng một đống người chọn trúng Hải Dao Dao.

Dù sao cũng là cố chủ của mình, dựa trên nguyên tắc phục vụ chu toàn, thái độ của Hứa Thanh Hoài đối với Hải Dao Dao vẫn tính alf thân thiện.

Hắn nhìn về phái thiếu nữ thần sắc cảnh giác, mỉm cười giải thích: “Trong game kinh dị, có một phần npc cực nhỏ là do hệ thống lựa chọn con người đóng vai. Tôi là Hứa Hoài Thanh, là quản lý viên của phó bản Khủng Bố. Tôi gần đây được cho phép rời khỏi phó bản, vừa lúc đi ngang qua thấy cô bị con quái cấp thấp kia…”

Hắn còn chưa nói xong, trên đầu đã truyền đến âm thanh máy móc quỷ dị.

【 Mời người chơi giao vé vào cửa cho kiểm phiếu viên. 】

【 Mời người chơi giao vé vào cửa cho kiểm phiếu viên. 】

【 Mời người chơi giao vé vào cửa cho kiểm phiếu viên. 】

【 Buổi biểu diễn bắt đầu. 】

Trong khoảng trống của nhắc nhở nhiệm vụ còn có một câu ——【 Mời công nhân đã từ chức Hứa Thanh Hoài mau rời khỏi phó bản 】

Cảnh cáo lặp lại vài lần, bốn phĩa từ từ truyền đến âm thanh cử động, đám quái vật dị dạng lặng lẽ tiến đến.

Hứa Thanh Hoài còn chưa nói xong đã bị cắt ngang. Hắn khinh thường liếc nhìn bốn phía, nhấc lên đường đao trong tay, mặt không kiên nhẫn chém chết một con quái hình người không có mặt nhào tới.

Quát người không mặt cao bằng một tầng lầu, tay chân thon dài như củi khô, hình dáng quỷ dị, số lượng không nhiều nhưng mỗi con đều cực kì khó chơi. Hứa Thanh Hoài đứng trước người Hài Dao Dao, mỗi đao chém ra đều không làm màu, động tác trơn tru đao đao thấy máu.

Những quái vật đó lại cô ý tránh hắn, mục tiêu của bọn chúng là người chơi cuối cùng. Có con quái nhân lúc Hứa Thanh Hoài cầm đao đánh nhau với một con quái người không mặt, đánh về phía Hài Dao Dao được hắn bảo vệ phía sau.

Hứa Thanh Hoài mặt mày sắc bén, lập tức xoay người ném đao ghim chặt con quái vật kia.

Cùng lúc đó, quái người không mặt bị ghim trên tường lại như bị thứ gì quấn lấy, quỷ dị bị xé rách trong không khí.

Hứa Thanh Hoài kinh ngạc nhướng mày, tầm mắt dừng trên người Hải Dao Dao sắc mặt khẩn trương, không nói nhiều lời.

Hải Dao Dao nhìn hồn thể thấp bé đang đánh nhau với quái vật, tim cũng đổ máu.

Đây là con tiểu quỷ cuối cùng bà nội để lại cho cô.

Vốn dĩ có hai con, nhưng một con đã mất ở phó bản trước, đây là con cuối cùng.

Hải Dao Dao lúc nãy bị Hứa Thanh Hoài liếc mắt một cái, không biết hắn ta có phát hiê j bí mật của mình hay không. Nhân lúc hắn không nhìn mình, cô lập tức vẫy tay về phía tiểu quỷ trong không khí, gọi nó về.

Tiếng rít vang lên trong không khí, quái vật dừng lại. Có gì đó từ trong không khí lướt về bên cạnh Hải Dao Dao, lặng lẽ biến mất.

Quái vật đông đảo cuối cùng cũng giải quyết xong, Hải Dao Dao sống sót sau tai nạn nhẹ nhàng thở ra.

Nếu vừa rồi Hải Dao Dao còn cảnh giác, thì bây giờ cô lại không không còn chút nghi ngờ nào.

Thế giới Khủng Bố người là dao thớt ta là thịt cá, Hứa Thanh Hoài mạnh như vậy, nếu hắn có mục đích gì thì cứ giết thẳng mình, cần gì dùng mưu kế cực khổ như vậy để bẫy một người chơi mới.

Tóm lại trong lòng Hải Dao Dao, dù Hứa Thanh Hoài là người hay NPC, chỉ cần cứu mạng cô thì chính là người tốt!

Cô lập tức tung tăng chảy tới, giọng điệu kính ngưỡng thổi phồng: “Đại lão ngài lợi hại quá đi mất! Nhiều quái vật vậy vẫn không phải đối thủ của ngài. Lòng kính ngưỡng của tiểu đệ đối với ngài mênh mông giống như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt….”

Hứa Thành Hoài chùi đi vết máu trên mặt, giọng điệu tùy ý: “Cô không cần khách sáo.”

Trong ánh mắt cảm động của Hải Dao Dao, hắn nở nụ cười ôn nhu: “Tôi cứu cô, một mạng một ngàn… 500 vạn đi, sau khi ra khỏi đây nhớ trả tiền.”

Vốn hắn định báo giá một ngàn vạn, nhưng xét thấy Hải Dao Dao nói chuyện dễ nghe, Hứa Thanh Hoài cho một giá hữu nghị.

Hắn hơi mỉm cười, rất ân cần nói: “Trả tiền mặt hay quẹt thẻ, đừng cho chi phiếu, quá phiền phức.”

Hải - ăn màn thầu cũng không dám bỏ tiền thêm cải bẹ - Dao Dao ngây dại.

… Tôi bây giờ đi chết còn kịp không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play