Trái ngược với Lộc Minh Sâm cảnh giác, bác sĩ Ôn lại vô cùng thong dong, anh ta đặt ly nước lên chiếc bàn bên cạnh, tự giác đứng dậy nói với Tô Nhuyễn: “Có phải hai người có chuyện muốn nói không? Tô đi trước nhé, chiều lại tới thăm cô, dù sao sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Lộc Minh Sâm nhìn anh ta chằm chằm: “Có ý gì?”
Bác sĩ Ôn nói: “Tôi chưa nói với cậu nhỉ? Tôi là giáo sư khách mời của trường bọn họ, giảng dạy tâm lý học.” Anh ta nháy mắt, cười nói: “Cho nên mới nói, là duyên phận trời cho.”
Lộc Minh Sâm mím môi, sau đó đột nhiên cười nói: “Vậy chắc hẳn bác sĩ Ôn có không ít của duyên phận ở chỗ này nhỉ? Hay là nơi nào có con gái xinh đẹp ưu tú, nói đó có duyên phận của bác sĩ Ôn?”
Nghe thấy lời ấy, bác sĩ Ôn có chút kinh ngạc, đại khái không ngờ Lộc Minh Sâm luôn quang minh lỗi lạc lại nói xấu mình trước mặt Tô Nhuyễn.
“Tôi nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp Tô Nhuyễn đã nói cô ấy xinh đẹp ưu tú, nên quyết định theo đuổi. Chắc hẳn nơi này có không ít cô gái xinh đẹp ưu tú, có lẽ thời gian làm giảng viên đủ để anh lựa chọn được người thích hợp.”
Nhìn ánh mắt đắc ý của Lộc Minh Sâm, bác sĩ Ôn bật cười: “Cho nên trong mắt cậu, chỗ nào cũng có cô gái xinh đẹp lại ưu tú như Tô Nhuyễn đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play