Giọng nói của Tạ Trân theo gió bay đi, Cố Tuyết Kim mới hoàn hồn lại, đôi mắt màu hổ phách như những mảnh đá quý vỡ vụn, đẹp đến mức mang cả nét bi thương.
Lục Thù nhìn cậu thật lâu. Thấy sắc mặt Cố Tuyết Kim không ổn, anh vận khí kiểm tra cơ thể, hỏi: “Đau ở đâu sao?”
Cố Tuyết Kim lắc đầu, thoát khỏi nỗi đau của Tạ Trăn: “Không sao, tôi vừa… thấy Tạ Trăn.”
Lục Thù liếc chiếc hộp gỗ trong tay. Khi nãy anh không dùng pháp thuật, hẳn là sáo ngọc đã giúp Cố Tuyết Kim nhìn thấy ký ức trong hộp.
“Ngươi thấy Tạ Trăn?” Từ Trường Thanh lập tức hỏi: “Ngươi thấy gì?!”
“Sau khi ngươi chết, Tạ Trăn mất một năm để tụng kinh cho vong hồn thôn dân, sửa miếu Sơn Thần và dâng hương trở lại. Đến khi miếu hoàn thành, cậu ta đã chọn chết ở nghĩa địa này để theo ngươi. Vì không ai chôn cất, thi thể bị thú dữ trong núi ăn mất. Nhưng hồn cậu ta vì thương nhớ ngươi quá sâu nên hóa thành chấp niệm, không rời khỏi ngọn núi.”
Nghe vậy, Từ Trường Thanh, kẻ khi nãy còn hung hãn đòi liều mạng với Lục Thù bỗng sững sờ như mất hết khí lực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play