Bố Phùng cất quyển sổ, quay đầu lại nhìn thấy chiếc ba lô của Trần Mộc, chắc hẳn là đã sử dụng rất nhiều năm, phần quai đeo đã bị mài mòn, phía trên còn treo một chiếc bùa bình an, có lẽ là xin từ chùa, sợi dây đỏ đã hơi cũ.
“Sao không đổi ba lô mới?” Bố Phùng hỏi.
“Vẫn còn dùng được.” Trần Mộc nói: “Vẫn rất bền ạ.”
Câu này nếu người khác nói bố Phùng có thể không quan tâm, nhưng Trần Mộc là bạn trai của Phùng Duyệt Sơn. Con trai ông ấy là kiểu người thế nào? Từ khi sinh ra, mọi thứ đều là thứ tốt nhất, lúc biết chạy đã biết chọn giày tốt, màu dây giày nhìn chán rồi liền muốn đổi đôi khác, ba lô thì bản thân còn chẳng đeo được mấy phút, càng đừng nói đến chuyện để quai đeo bị mài mòn đến mức này, nếu là nằm trong tay con trai ông ấy thì không biết đã đổi đến mấy chục cái rồi.
Vậy mà, Phùng Duyệt Sơn lại vừa gặp đã yêu Trần Mộc.
“Đang xem gì vậy?” Bố Phùng lại hỏi.
“Dùng cho công việc ạ.” Trần Mộc nói: “Đây là kịch bản, tháng sau bắt đầu quay.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play