Quả thật là không phiền lắm, Tôn Bỉnh Hách đã ở chỗ Dương Bân một thời gian rất dài.
Là từ khi anh ấy được nhận về đến nay.
Nói ra thì thời gian như cái chớp mắt, nhưng Tôn Bỉnh Hách luôn cảm thấy khoảng thời gian ở đó như bị kéo dài ra một cách nhẹ nhàng, có một ranh giới rõ ràng giữa bên trong căn nhà với mọi thứ bên ngoài, thậm chí Dương Bân ở trong đó cũng khác với lúc ở bên ngoài.
Thực ra Dương Bân không thích trong nhà có người ngoài, ban đầu là bất đắc dĩ, dọn một phòng ngủ cho Tôn Bỉnh Hách, nghĩ rằng rồi người sẽ đi, kết quả là cứ ở lại nhiều như vậy liền trở thành chỗ ở thường xuyên của Tôn Bỉnh Hách, trong thời gian đó, đồ dùng cá nhân, quần áo thường ngày đều đầy đủ, Tôn Bỉnh Hách có chìa khóa cửa, nói ở là ở, thỉnh thoảng đi công tác về, đột ngột xuất hiện ở nhà, Dương Bân nhìn thấy cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Trợ lý Dương rất kiên nhẫn.” Thẩm Liên lên tiếng.
Tôn Bỉnh Hách lắc đầu: “Lúc đầu Dương Bân không như vậy, khi anh ấy còn trẻ tuổi thì rất xông xáo, tài năng được lộ rõ, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy ở ngoài cửa phòng họp mắng một tên cấp cao cậy thế hiếp người đến mức anh ta phải cúi đầu khom lưng, tôi rất ngạc nhiên.”
“Tôi cũng rất ngạc nhiên.” Thẩm Liên tiếp lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT