Thẩm Liên thắp nén hương cho Minh Mị và ông cụ Minh rồi nán lại một lúc lâu, gió núi rít qua. Cuối cùng, họ nắm tay nhau, từng bước rời khỏi nghĩa trang.
Dương Bân vẫn đợi ở cổng.
Anh ta đang chơi điện thoại, ánh sáng xanh nhạt dừng ở viền kính mắt vàng. Đột nhiên, Dương Bân cười rồi gõ chữ.
Mấy ngày nay, Tôn Bỉnh Hách cũng đang làm nhiệm vụ như anh ta, hai người cùng làm việc, giờ đi làm và tan sở đều trùng khớp. Vì thế, đâm ra Tôn Bỉnh Hách nhác lái xe, đến nhà Dương Bân ăn ở tự nhiên như nhà mình. Tối nay là ngoại lệ, anh ấy cần gặp một đối tác, ai ngờ về nhà muộn hơn Dương Bân hai tiếng, ngay cả bát canh nóng cũng không có.
Trợ lý Tôn bắt đầu cáu kỉnh: “Sao anh không nấu cơm, bên ngoài có gì hấp dẫn thế?"
Dương Bân kiên nhẫn giải thích: "Tổng giám đốc Sở đến nghĩa trang rồi, tôi vừa đưa cậu Thẩm đến cách đây một tiếng. Tôi mà đi thì chẳng lẽ hai người họ đi bộ về à?"
Tôn Bỉnh Hách lập tức hiểu ra: "Thôi được rồi, anh cứ làm tài xế đi. Tôi gọi đồ ăn, ăn gì nhỉ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT