Chương 2352: Thành thị trong lòng đất sâu nhất.
 Trên mặt Lệ Gia Lăng toát ra vẻ mặt phức tạp khó có thể hình dung, lẩm bẩm: “Có đạo lý là có đạo lý, nhưng… Vì sao mỗi lần ta nghe Diệu ca nói đều rất có đạo lý, nhưng quay đầu nghe Long tỷ tỷ nói cũng rất có đạo lý, thậm chí ngẫu nhiên ngẫm lại cách làm của Hắc Tinh Đại Đế Vũ Anh Kỳ, cũng cảm thấy rất có đạo lý? Các ngươi nói đều đúng, ta, ta hoàn toàn hồ đồ rồi!”
“Cho nên nói, ngươi còn quá trẻ tuổi, còn cần lịch luyện nhiều hơn!” Lý Diệu nói: “Huống chi, rất nhiều thời điểm chỉ là lý luận suông, nói bốc nói phét, các loại đạo lý thiên kì bách quái đều có thể đóng gói không chút sơ hở, nhưng mấu chốt vẫn phải xem đi làm thế nào, thực tiễn như thế nào.
“Ta thừa nhận bây giờ thế cục tinh hải trung ương tràn đầy hỗn loạn, mà tu chân đại đạo thoạt nhìn là bộ dáng rất xuống dốc, nhưng chính bởi vì thế cục hỗn loạn, Hắc TinhĐại Đế, bốn đại tuyển đế hậu còn có đám người Thánh Minh kiềm chế lẫn nhau, mới tiện cho chúng ta đục nước béo cò, thừa dịp loạn quật khởi! “Nếu lui năm trăm năm, thời đại đế quốc Chân Nhân Loại tương đối củng cố, bền chắc như thép, vậy mới gọi là hoàn toàn không có hy vọng! “Cho nên, cho Diệu ca chút tin tưởng, cho tu chân đại đạo một chút tin tưởng đi, tin tưởng ta, loại hoạt động đục nước béo cò trộm gà bắt chó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này, đều là trò hay sở trường của ta!” Lệ Gia Lăng chần chờ rất lâu, vẫn khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến nói: “Ta sẽ mang lời Diệu ca nói nhớ kỹ ở trong lòng, vô luận như thế nào, ta tuyệt đối không phải người nhu nhược, cũng tuyệt sẽ không làm kẻ nhát gan!” Đúng lúc này, hai người bỗng nghe được ở sâu trong thành trấn truyền đến âm điệu đứt quãng lại cực có tiết tấu, như là có người đang hát một ca khúc làn điệu quái dị.
Hai người hơi ngẩn ra, nhìn nhau, tĩnh tâm nghe, mới phát hiện thanh âm non nớt mà hoạt bát đó, là bọn nhỏ vừa rồi từng nhìn thấy, leo đến trên máy chủ chơi đùa.
Bọn nhỏ chưa bao giờ được hít thở không khí tươi mới như thế, biểu hiện “say oxy” so với người lớn càng thêm kịch liệt, vừa cười vui “khanh khách”, vừa vỗ tay hát nhạc thiếu nhi từ xưa. Có lẽ thời đại đế quốc Tinh Hải một vạn năm trước, bọn nhỏ sinh ra khi đó, tổ tiên mọi người bây giờ, cũng từng ở chốc lát vui vẻ, từng hát nhạc thiếu nhi giống như đúc nhỉ? Lý Diệu nheo mắt, nghe chốc lát, nói: “Thật êm tai, phải không?”
“Đúng .”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play