Cố Nguyệt mở con mắt còn lại ra, trong ánh mắt ấy tràn ngập một nỗi đau đớn đến tột cùng. Phản ứng đầu tiên của cô không phải niềm vui khi tỉnh lại mà là vội vàng che nửa khuôn mặt đang dị hóa rồi gầm lên: “Dừng lại! Tất cả rời khỏi đây ngay, tôi sắp không khống chế được nữa!”
Sự khủng khiếp từ dị biến của một dị hóa giả cấp bảy đủ để áp đảo lý trí những người ở đây. Dù đã nhìn Cố Nguyệt hồi lâu mà không gặp vấn đề gì nhưng tiếng hét của cô vẫn khiến mọi người không kìm được mà lùi lại. Đó là nỗi sợ hãi khắc sâu vào gene từ khi sinh ra.
Trừ những người còn hôn mê, người duy nhất không động đậy là Úc Chiêu. Đôi tay dính máu của nàng nắm chặt lấy tay Cố Nguyệt rồi buộc đối phương nhìn vào mắt mình.
“Cố Nguyệt, tôi chưa giải trừ ám thị tâm lý của cô. Cô hiện tại vẫn ở trạng thái người thường. Nỗi đau đớn bây giờ của cô là do huyết nhục tái sinh chứ không phải do dị biến.”
Đồng tử Cố Nguyệt rung động dữ dội. Cô nhìn Úc Chiêu như thể không nhận ra gương mặt ấy, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt. Cố Nguyệt muốn mở miệng nói gì đó nhưng đột nhiên sững lại, ngơ ngác giơ tay chạm vào lưỡi dao vẫn đang cắm trên cổ mình. Úc Chiêu cố ý tránh dây thanh quản nên cô ấy vẫn phát ra được âm thanh. Nhưng cảm giác một lưỡi dao cắm trên cổ vẫn quá sức đối với con người. Đôi mắt Cố Nguyệt lập tức tỉnh táo, kinh hoàng nhìn Úc Chiêu.
“Quân trưởng!”
Phó quan lao tới ôm Cố Nguyệt. Chiến sĩ chưa từng kêu đau giờ đây lại khóc lớn: “Sống rồi, thật sự sống rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play