Nụ cười trên mặt Phương Tễ càng sâu hơn.
Úc Chiêu nhìn hắn, chợt hiểu ra vì sao mỗi khi Tống Tranh nhắc đến người này lại luôn mang theo một sự khó diễn tả bằng lời.
Nụ cười của hắn giống như một lớp mặt nạ hoàn hảo, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không hề rạn nứt. Hơn nữa khả năng ngụy trang của hắn vô cùng cao siêu, nụ cười ấy không chỉ nằm trên môi mà còn lan vào cả ánh mắt khiến người ta có ảo giác rằng đây là sự chân thành thực sự.
“Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm” Phương Tễ điềm nhiên thu tay về rồi làm một động tác mời, “Nhưng nơi này không phải chỗ thuận tiện để nói chuyện. Đã đến đây rồi chi bằng để tôi thực hiện chút lễ nghĩa của chủ nhà, tiếp đãi các vị và… cả Mai.”
Mai từ trong cơn hoảng loạn dần tỉnh táo lại. Câu nói này của hắn không khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng chí ít cũng cho cô chút sức mạnh để ổn định bản thân. Cô nghiến răng trừng mắt nhìn Phương Tễ rồi hằn học mở miệng:
“Anh…”
Úc Chiêu khẽ bóp vai Mai rồi điềm tĩnh nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play