Úc Chiêu không rơi xuống mặt đất.
Cô từ độ cao vài chục mét lao xuống. Trong khoảnh khắc đó, cơ thể bị mất máu nhiều và những cơn đau đớn tột cùng khiến cô chỉ còn biết siết chặt kiếm và hạt giống trong tay, không thể làm gì để né tránh.
Tuy nhiên, cô không rơi trực tiếp xuống mặt đất. Có một người từ dưới nhảy lên, ôm lấy cô giữa không trung rồi dùng thân mình làm đệm. Hai người ngã lăn ra đất, quay cuồng mấy vòng.
“Úc Chiêu! Cô sao rồi?” Tiếng của nữ đội trưởng vang lên, lúc gần lúc xa, “Đặng Thanh Dương! Thuốc cầm máu đâu!”
Úc Chiêu cảm nhận có ai đó nhẹ nhàng nâng cổ mình lên. Cô nhắm mắt, giữ lại chút sức lực cuối cùng để nắm chặt hạt giống trong tay rồi lặng lẽ bỏ nó vào túi.
Một bình thuốc áp vào môi cô. Cô khẽ mở miệng, ngoan ngoãn uống thuốc.
Ngay sau đó, cô nhận ra thuốc cầm máu này có hiệu quả chậm hơn khả năng tự chữa lành của chính mình. Nếu chỉ trông chờ vào nó thì cô có thể sẽ mất máu mà chết.
“Mọi người nhìn vết thương của cô ấy…” Tiếng nói của một thanh niên vang lên.
“Từ lúc trước, cô ấy đã giúp chúng ta giải trừ uy áp từ dị hóa thú cấp năm.” Tô Mộc trầm giọng nói, “Các cậu thật sự cho rằng…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play