Căn cứ Liên minh Văn minh quả thật xứng với danh “văn minh”.
Dù vì điều kiện môi trường mà phong cách kiến trúc nơi này khác biệt lớn so với thời đại quen thuộc của Úc Chiêu, nhưng xét về quy mô dân cư, mức độ sạch sẽ, kỷ luật trật tự, hay tinh thần và vẻ mặt người dân, Lam Thiên Thành vẫn là một trong những căn cứ tốt nhất mà Úc Chiêu từng đi qua. Tuy phong tỏa khiến lòng người hoang mang, đường phố có phần ồn ào nhưng đội quân Hoa Hồng Trắng vẫn tuần tra không ngừng để kịp thời dập tắt mọi mầm mống hỗn loạn.
Giữa trưa, Úc Chiêu cúi đầu lách qua dòng người qua lại. Đột nhiên, cô dừng bước, ánh mắt bị thu hút bởi một nhóm bóng dáng nhỏ bé, thấp hơn bình thường.
Đó là một đội trẻ em mặc đồng phục giống nhau xếp thành hàng dài, được người lớn dẫn đi. Chúng chưa hiểu vì sao người lớn lại vội vã như vậy. Một vài đứa trẻ lớn hơn trông lo lắng, căng thẳng nhưng đa số vẫn cười đùa với bạn bè. Dòng người tự giác nhường đường khi chúng đi qua.
“Đó là học sinh tan học.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Úc Chiêu quay lại, thấy Yến Tĩnh Thu đang đứng phía sau. Cô đã thay bộ đồ đầy vết thương từ chiến trường, trông mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn tốt. Nhìn thấy Úc Chiêu, cô hơi cúi người hành lễ đơn giản rồi hạ giọng vì không muốn gây náo động: “Úc Chiêu đại nhân.”
Trong xã hội loài người, dị hóa giả cấp bảy trở lên được gọi là “đại nhân”. Úc Chiêu giờ đây xứng đáng với danh xưng này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT