Lúc yêu nhau, khẩu vị của tôi và Lê Sóc không hợp nhau, tôi thích ăn cay, anh ấy thích ăn nhạt; anh ấy thường ăn đồ Tây, tôi cũng không quen ăn. Hai người từng bị hành hạ không ít. Cuối cùng đạt được thỏa thuận, ăn cơm nhất định phải tìm một nhà hàng mà cả hai đều có thể ăn được.
Lê Sóc luôn ăn ít, lúc này trước mặt anh chỉ có một miếng sườn heo và súp bí đỏ. Còn trước mặt tôi là một bát mì cay Tứ Xuyên và cánh gà nướng đặc biệt.
Anh còn cắt một miếng nhỏ sườn trong đĩa của mình, đặt vào đĩa của tôi.
Tôi cắn một miếng sườn Lê Sóc gắp cho - chín kỹ.
Lê Sóc khi nào thì thay đổi khẩu vị vậy?
Còn nhớ một tháng trước, tôi cắn một miếng bít tết trong đĩa của anh, sống đến mức không nuốt nổi.
Có lẽ là vì bạn gái hiện tại của anh ấy...
Lê Sóc như có thuật đọc tâm trí, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Em muốn nói là anh đã tìm được bạn gái trong vòng một tháng, còn thay đổi khẩu vị vì cô ấy sao?"
3
Tôi giật mình vì bị đoán trúng tâm tư, ấp úng nói: "Cũng không có gì, em đâu có đang trách anh."
Lê Sóc cười khẩy: "Anh chưa đến mức chia tay một tháng đã có thể chuyển hướng tình cảm ngay lập tức."
Nói xong, động tác trên tay anh dừng lại, ánh mắt nhìn sang sâu thẳm: "Em hỏi như vậy..."
Tôi vội vàng xua tay: "Em cũng rất tôn trọng tình cảm của chúng ta."
Đối với những người yêu cũ, câu nói này rất nhạy cảm.
Lê Sóc đột nhiên cúi đầu che giấu cảm xúc, nhưng giọng điệu lại không giấu nổi vẻ cô đơn: "... Chia tay rồi mà."
Tôi sững người, cúi đầu ăn không nói gì nữa.
Lý do chia tay của chúng tôi khó nói đúng sai.
Hôm đó Lê Sóc đã cho tôi leo cây, tôi đã chờ anh từ sáng đến tối trong ngày tôi thất bại trong sự nghiệp, cuối cùng chờ đến mức tâm trôi ý lạnh mới đề nghị chia tay, Lê Sóc trả lời lúc bốn giờ sáng.
Lúc đó trời tờ mờ sáng, tôi nằm trên giường cả đêm không ngủ, ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn, chỉ có một chữ: [Được.]
Sau đó, bạn thân Bùi Ngư vào công ty mới nghe nói, hôm đó công ty Lê Sóc gặp vấn đề lớn về chuỗi cung ứng, sự sống còn của cả trăm nhân viên trong công ty đều nằm trong tay anh, anh bận rộn đến mức chân không chạm đất, mãi đến bốn giờ sáng mới giải quyết xong.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt đối diện thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi.
Giọng nói của Lê Sóc vang lên: "Thực ra..."
"Đoàng!"
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm rồi hóa thành những đốm sao vụt tắt.
Đầu tháng 8 dương lịch, sắp đến lễ Thất Tịch, chắc là cửa hàng nào đó ở phía trước b.ắ.n pháo hoa thử nghiệm, chỉ vài chùm pháo hoa ngắn ngủi không đủ thỏa mãn.
Nhưng tôi lại xem đến mê mẩn, mãi một lúc sau mới nhớ đến câu nói bị ngắt quãng của Lê Sóc.
"Vừa nãy anh nói gì?"
Lê Sóc hít sâu một hơi, ánh mắt nhàn nhạt: "Không có gì."
Thật mất hứng.
Tôi bĩu môi, nhưng chỉ dám oán thầm trong lòng.
Đã muộn, để tiện nên đành phải tiếp tục ở lại khách sạn thêm một đêm nữa, ánh đèn xanh đỏ vẫn ái muội và rực rỡ.
Tôi:...
Lê Sóc dường như đã quen, thản nhiên bước vào phòng tắm rửa mặt.
Tôi nằm vật ra sofa, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía phát ra tiếng nước chảy róc rách.
Tôi lại nhìn chiếc giường rộng hai mét, cảm thấy chiếc sofa dưới thân thật gồ ghề.
Khát khao! Quá khát khao!
Lê Sóc đẩy cửa ra: "Khát khao cái gì?"
Tôi theo bản năng hỏi lại: "Hả?"
Quay đầu lại, chỉ thấy Lê Sóc quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước trên tóc lần này nhỏ trực tiếp xuống vai.
Khóe môi anh hơi nhếch lên: "Vừa nãy em nói đấy."
Tôi nói ra rồi sao!