2
Chuyến công tác này chủ yếu là tôi hỗ trợ cho Lê Sóc, theo anh ở công ty đối tác cả ngày.
Ngồi đến ngẩn người.
Tuy nhiên, khi Lê Sóc đưa phương án tôi viết tối qua cho đối tác, toàn bộ tế bào trong cơ thể tôi đều bừng tỉnh.
Cuối cùng nó còn được thông qua.
Lê Sóc nhướn mày nhìn tôi:
"Sao vậy? Tưởng anh bắt em viết phương án tối qua là cố tình làm khó em à?"
Tôi bàng hoàng lắc đầu.
Anh nhìn tôi chăm chú hồi lâu, nói từng chữ một: "Đây là nơi làm việc, mọi nhân viên trong công ty đều có cơ hội."
Giọng điệu không hề thiên vị, như đang muốn phủi sạch quan hệ.
Tôi rụt cổ không nói gì, bám sát theo sau anh.
Lê Sóc dẫn tôi vào nhà hàng, gọi món một cách thuần thục, tôi im lặng ngồi đối diện.
Tuy nhiên, sau khi gọi món xong, anh chỉ ngồi nhìn tôi.
Dưới áp lực, tôi cúi đầu nghịch điện thoại.
Màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện trò chuyện với "547486", tin nhắn đối phương gửi đến kèm theo đã đọc, sáng nay tôi chưa kịp trả lời.
Tôi lén ngước mắt lên nhìn.
Lúc này Lê Sóc đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Nhà hàng nằm trên tầng cao, bên ngoài cửa sổ là bầu trời đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi cúi đầu trả lời "547486":
[Đàn ông không hề dễ lừa, ít nhất là anh ta.]
"Ting."
Âm thanh thông báo tin nhắn quen thuộc của nền tảng vang lên, kèm theo tiếng d.a.o nĩa rơi xuống đất.
Tôi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Lê Sóc đứng dậy nhặt d.a.o nĩa lên, quay lưng lại dường như đang nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng:
"Alo? Không phải đã nói là đừng gọi điện cho anh trên nền tảng này sao? Ý anh là, thỉnh thoảng nền tảng này không nhận được cuộc gọi."
Nói chuyện cũng dài dòng hơn bình thường, dường như đang giải thích với đối phương.
Nói xong, anh cũng bước ra khỏi nhà hàng.
Lê Sóc... có người mình thích rồi sao?
Suy đoán này khiến tôi hoảng loạn, bàn tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.
Chúng tôi chia tay một tháng không liên lạc, thực ra cũng bình thường.
Tôi tự an ủi mình như vậy nhưng vô ích.
Cho đến khi điện thoại rung lên...
[Người dùng 547486: Anh ta rất dễ lừa.]
Nỗi thất vọng trong lòng khiến tôi nhất thời mất đi lý trí, không nhận ra sơ hở trong lời nói của đối phương.
Tôi trả lời: [Có lẽ vậy.]
Bàn tay gõ bàn phím dừng lại.
[Vậy nên có thể đã bị người phụ nữ khác lừa mất rồi.]
Tin nhắn ngay lập tức được đọc, trang hiển thị: Đối phương đang nhập, nhưng phải mất một phút tôi mới nhận được tin nhắn.
[Người dùng 547486: Có lẽ là hiểu lầm.]
Lê Sóc quay lại rất nhanh, đồ ăn của cả hai cũng được dọn lên.
Tôi vội vàng trả lời "547486": [Làm gì có nhiều hiểu lầm như vậy.]
Khi ngẩng đầu nhìn thấy món ăn trên bàn, tôi sững người trong giây lát.