“Tôi đã nói với anh rồi, từ nay về sau những chuyện riêng tư của anh, tôi sẽ không nói với chú đâu! Sao anh lại không tin tôi như vậy chứ? Cơm mất rồi, phản ứng đầu tiên của anh lại là nghĩ tôi làm, tôi cảm thấy rất buồn và thất vọng.”
Tạ Thừa trông như thể bị chọc cười: “Chẳng lẽ cơm mất không phải do cô làm?”
"Không phải!" Lan Hi nói chắc như đinh đóng cột, “Anh cũng thấy cái lỗ trên ba lô rồi đấy, cơm đúng là mất thật, chỉ là tôi vừa tìm thấy nó ở đây! Để kiểm tra xem cơm có còn ăn được không, tôi mới ăn thử trước thôi!”
“Ồ, vậy cái ba lô lành lặn, sao tự nhiên lại thủng một lỗ?”
“Cái này thì, thứ nhất, chứng tỏ chất lượng ba lô có vấn đề; thứ hai, ở cái nơi hoang vu này, có thể có mấy con gấu mèo hay cáo nhỏ gì đó, ngửi thấy mùi cơm nên nhảy vào ba lô cắn rách đó!”
Lan Hi rất đắc ý, dù sao thì chỗ này cũng không có camera giám sát, Tạ Thừa nhất định không thể biết là do cô làm.
Quả nhiên, Tạ Thừa gật đầu: “Ừ, cũng hợp lý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play