Khi trở lại phòng, Cố Minh đã rời đi. Tạ Câu Nguyệt nói sau khi họ vừa ra ngoài không lâu, Cố Minh đã đập cửa và đi mất.
Bữa ăn diễn ra khá vội vàng, sau khi thanh toán, Tạ Hành Ngôn lái xe đưa cô đến tiệm thuốc mua một tuýp thuốc trị bỏng. Thật ra cô cảm thấy không cần phiền phức như vậy, chỉ là một mảng đỏ thôi, vài ngày là khỏi.
Tạ Hành Ngôn im lặng, mở nắp tuýp thuốc, nặn ra một ít rồi bôi lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng thổi lên đó.
Tạ Câu Nguyệt dắt chó đứng bên cạnh, trong lòng nghĩ không biết mình có nên rời đi hay không. Có lúc nào cô ấy thấy Tạ Hành Ngôn đối xử chu đáo với người khác như vậy đâu? Lẽ ra cô ấy phải quay video này và gửi cho mẹ xem mới đúng.
Tạ Hành Ngôn nào có phải không hiểu chuyện, chắc chắn là lão luyện.
Thôi An Tĩnh cũng nhận ra trước mặt Tạ Câu Nguyệt, hành động này của họ quá mức thân mật, nhất là khi ánh mắt Tạ Câu Nguyệt thỉnh thoảng liếc sang, cô cảm thấy tai mình nóng bừng, lập tức rụt tay về một cách không tự nhiên: “Được rồi.”
Tạ Hành Ngôn không nói lời nào, đưa tuýp thuốc cho cô, bước qua kéo lấy dây dắt chó từ tay Tạ Câu Nguyệt, lạnh lùng ra dấu không cho chúng di chuyển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play