Thẩm Dục từ từ mở mắt, ánh mắt trầm xuống.

Một lúc sau, do cửa không khóa, nên bị đẩy mạnh ra.

Giọng nữ cao chói tai làm tôi giật mình: "Thẩm Dục, con giấu phụ nữ trong nhà à?!"

Màn kịch cẩu huyết lập tức hiện lên trong đầu tôi.

Thẩm Dục trông như vẫn chưa tỉnh ngủ, khóe môi nở nụ cười.

Trong lúc cấp bách, tôi véo mạnh vào eo anh ta.

"Anh... còn không mau dậy."

Chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ gợi cảm, anh ta kéo chăn trùm kín tôi lại, nói với người phụ nữ ở cửa: "Mẹ, mẹ xuống dưới đợi con."

Người phụ nữ đi rồi, tôi vội vàng chui ra chăn, nhìn sang người nào đó đang thong thả bên cạnh.

"Sao anh lại ở trong phòng tôi?"

Anh ta xoa xoa mi tâm, tóc hơi rối, nhưng vẫn không che giấu được khí chất quý phái toát ra từ toàn than, rồi nhìn tôi, chớp chớp mắt một cách vô tội.

"Tôi đi nhầm phòng..."

Tôi: ?

6.

Thẩm Dục bỏ tiền thuê tôi đóng giả bạn gái anh ta để đuổi mẹ anh ta đi. Tôi và anh ta vốn dĩ không có duyên phận, tất cả là nhờ anh ta chịu chi.

Tôi nhận lấy chi phiếu, nở nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn.

Dưới lầu, người phụ nữ xinh đẹp đang uống trà. Thấy tôi, bà ấy kích động nắm lấy tay tôi, "Ôi con dâu, để mẹ xem nào, mẹ không nằm mơ đấy chứ. Con trai, cuối cùng con cũng thoát kiếp chó độc thân rồi, mặt trời mọc đằng tây rồi."

Gân xanh trên trán Thẩm Dục giật giật: "Mẹ, được rồi đấy. Con bé bị chứng sợ giao tiếp xã hội."

Vất vả lắm mới đuổi được mẹ anh ta đi. Trước khi đi, người phụ nữ nháy mắt: "Lần sau nhớ khóa cửa. Tốt thật đấy, người trẻ tuổi thích chơi trò kích thích."

Tôi:...

Thẩm Dục:...

Không biết từ lúc nào Mao Cầu đã hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Dục.

"Meo meo meo meo."

Chửi cũng khá bậy.

Khóe môi Thẩm Dục khẽ nhếch lên đầy vẻ trêu tức.

Ngay sau đó, Mao Cầu lao thẳng vào, húc vào chỗ hiểm.

Mặt Thẩm Dục hơi tái, chắc là đau.

Tôi im lặng một lúc: "Anh... không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không."

Nghe vậy, mặt anh ta càng tái hơn, giả vờ như không có chuyện gì dựa vào tường, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không sao."

Tôi âm thầm lau mồ hôi cho anh ta trong lòng, không sao chỉ là lời nói dối của anh ta, anh chàng miệng cứng.

Thấy anh ta sắp túm lấy Mao Cầu, bé con rất thông minh núp sau lưng tôi, ve vẩy cái đuôi một cách đắc ý.

Khóe môi Thẩm Dục nở nụ cười nguy hiểm: "Vãn Vãn, em tránh ra, bây giờ hơi chán, vừa hay có thể đánh con để giải khuây."

Tôi vỗ vỗ m.ô.n.g Mao Cầu bảo nó chạy nhanh đi.

Nó chỉ là một chú mèo nhỏ, nó có lỗi gì chứ?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play