4.
Tối cuối tuần, trong nhà quá ngột ngạt, tôi bế Mao Cầu nhỏ ra ngoài đi dạo.
Lúc vừa về đến nhà, thì ở trước cửa, Thẩm Dục bước xuống từ chiếc xe sang trọng với đôi chân dài miên man. Tài xế Tiểu Trần vội vàng chạy đến đỡ.
Thấy tôi, Tiểu Trần vô cùng kích động: "Trì tiểu thư, thiếu gia hơi say rồi, phiền cô ạ." Nói xong, anh ta liền chuồn mất dạng.
Tôi đỡ Thẩm Dục. Da anh ta rất trắng, trên mặt ửng đỏ, giọng nói hơi khàn: "Trì Vãn."
"Ừm, tôi đây, anh say rồi."
Anh ta đột nhiên đứng im, nhìn tôi chằm chằm, có chút bướng bỉnh: "Tôi không say."
Tôi xoa xoa mi tâm, vất vả lắm mới dỗ được anh ta vào nhà. Vừa đến ghế sofa, tay Thẩm Dục ôm lấy eo tôi.
Choáng váng một trận.
Tôi bị anh ta đè xuống dưới thân.
Tôi cẩn thận đẩy gã say rượu này ra: "Thẩm Dục, anh tỉnh lại đi. Anh dậy đi, tôi đi nấu canh giải rượu cho anh."
Lông mi đen dài của anh ta khẽ run, đôi môi mỏng lướt qua vành tai tôi: "Không thể nào, tôi không say, sao tôi lại say được."
Tôi cười khẩy, đến trăm năm sau, chắc chắn cái miệng là cứng đầu nhất.
Nói rồi, anh ta vùi đầu vào cổ tôi cọ cọ.
"Thẩm Dục, dậy đi."
Anh ta khẽ cắn vành tai tôi: "Ồn ào quá."
Tôi nghiến răng: "Anh là chó à?"
Anh ta ừ một tiếng rầu rĩ, làm tôi tức cười.
Vất vả lắm mới thoát ra được, tôi vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình. Nấu xong canh giải rượu, lại phải dỗ dành vị đại thiếu gia cứng đầu này uống một chút.
"Không uống, tôi không say."
Nghĩ đến việc vị này là kim chủ, tôi dịu dàng nói: "Đừng cứng đầu nữa, mau uống một chút, ngoan nào."
Anh ta im lặng một lúc, nhìn tôi: "Mềm không được, thử cứng xem."
Tôi:...
Tôi còn đang tự hỏi cái gì cháy khét, thì ra là anh ta bị thiêu rụi rồi.
Tôi cho anh ta uống canh xong, đắp chăn cho anh ta, thuận tiện bế Mao Cầu đang ngồi xem kịch và l.i.ế.m móng vuốt một cách tao nhã sang phòng khác: "Đừng làm phiền bố con nghỉ ngơi."
5.
Đêm khuya thanh vắng, cục bông mềm mại trong lòng bị ai đó lôi ra. Thiếu mất một thứ gì đó, tôi theo thói quen sờ sang bên cạnh.
Lạnh lẽo, nhưng về sau lại rất thoải mái. Tôi theo bản năng ôm lấy, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, và bàn tay anh ta đặt trên eo tôi. Tôi rơi vào trầm tư.
Đứa con lớn như vậy của tôi đâu rồi?
Sao bố của đứa bé lại ở trên giường tôi?
Tôi nhỏ giọng: "Thẩm... thiếu gia."
Bàn tay trên eo siết chặt hơn, mang theo vài phần bá đạo: "Đừng quậy, ngủ thêm chút nữa."
Tôi ấp úng: "Thẩm Dục, anh buông tôi ra trước đã."
Anh ta kéo chăn, ôm tôi vào lòng, có vẻ hơi khó chịu khi bị đánh thức, nhỏ giọng lầm bầm: "Không muốn."
Cho đến khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng Mao Cầu cào cửa điên cuồng, nghe có vẻ rất ấm ức.