Vài giây sau, Lục Nghiên Lễ bước vào, văn phòng vốn đang ồn ào lập tức trở nên im ắng.

Khi Lục Nghiên Lễ đi ngang qua bàn làm việc của mình, Hạ Mạt đứng dậy chào một cách cung kính: “Chào sếp Lục, buổi sáng tốt lành.”

Bàn làm việc của cô đặt ngay bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, thuận tiện cho anh giao việc bất cứ lúc nào, thường ngày Lục Nghiên Lễ chỉ đi ngang qua nhưng hôm nay không biết vì sao anh lại dừng bước trước bàn làm việc của cô.

Hạ Mạt nghĩ anh có việc muốn dặn dò, khẽ ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của anh, ánh mắt chăm chú đặt trên người cô khiến tim cô bỗng chùng xuống, cảm giác nặng nề, khó tả.

Hạ Mạt cảm thấy bất an, cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười tươi tắn: “Tổng giám đốc, anh có cần tôi pha một ly cà phê không ạ?”

Lục Nghiên Lễ chỉ lặng lẽ dời mắt khỏi cô, không trả lời, trực tiếp bước vào văn phòng.

Hạ Mạt lập tức đi pha cà phê.

Trong lúc đợi cà phê ở máy pha, cô cầm điện thoại nhắn tin cho L.

Hạ Mạt: [L, chào buổi sáng!]

Cô mở camera, chụp một bức ảnh máy pha cà phê đang hoạt động và gửi cho L.

Hạ Mạt: [Một ngày làm trâu ngựa lại bắt đầu.]

Tốc độ L phản hồi tin nhắn nhanh hơn cô tưởng, gần như ngay lập tức đã nhận được câu trả lời của anh.

L: [Trâu ngựa?]

Hạ Mạt ngạc nhiên: [Anh không biết trâu ngựa sao, L? Anh có lướt mạng không đấy? Đây là từ lóng mới xuất hiện gần đây, dùng để chỉ những người đi làm như tôi, làm trâu làm ngựa cho sếp.]  

Hạ Mạt cảm thấy dường như L không hiểu được nỗi khổ của dân văn phòng trẻ, cô bắt đầu nghi ngờ tuổi tác của anh. 

Hạ Mạt: [L, tôi mạo muội hỏi một chút, anh bao nhiêu tuổi rồi?]

Tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô là đối phương không được hơn cô quá 8 tuổi, nếu tuổi tác của cô và đối phương chênh lệch quá lớn, rất dễ nảy sinh khoảng cách trong cách suy nghĩ.

Sau khi gửi tin nhắn, cô đợi một lúc mà không thấy hồi đáp.

Dường như L rất kín đáo, không muốn tiết lộ thông tin cá nhân. Hạ Mạt thông cảm, dù sao thì trên mạng ai cũng cần giữ một chút riêng tư.

Cô đổi câu hỏi khác: [L, anh biết đấy, tôi dùng ứng dụng kết bạn này là để tìm bạn trai, tôi có yêu cầu về tuổi của bạn trai nên tôi muốn biết, tuổi của anh có vượt quá 33 không?] - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Mắt cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lòng hơi lo lắng, cầu mong tuổi của anh không quá 33.

L: [Không quá.]

Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cong cong, nhắn lại: [Cà phê pha xong rồi, tôi đi mang cà phê cho sếp, có thời gian thì trò chuyện tiếp nhé.]

Cầm ly cà phê mới pha xong, Hạ Mạt bước nhẹ nhàng đến văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa rồi bước vào.

Lục Nghiên Lễ ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là một tập tài liệu đang được anh ký.

Phòng làm việc yên tĩnh, Hạ Mạt đặt ly cà phê lên bàn, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc, tôi đã pha cà phê cho anh rồi.”

Lục Nghiên Lễ không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp một tiếng “Ừm”.

Hạ Mạt bắt đầu báo cáo lịch trình của anh trong ngày, vừa nói xong kế hoạch buổi sáng, Lục Nghiên Lễ bất ngờ ngẩng lên, người hơi dựa vào lưng ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, dường như đang đánh giá, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt cô khiến tim cô khẽ run.

Hạ Mạt bị anh nhìn chằm chằm như vậy, da đầu tê dại, tim đập nhanh không tự chủ, nhất thời không biết mình nên nói gì tiếp theo.

Trong không gian yên tĩnh, lưng Hạ Mạt nổi lên từng đợt lạnh buốt, cô suy nghĩ xem rốt cuộc sếp Lục nhìn cô như vậy mà không nói lời nào là có ý gì.

“Thư ký Hạ.” Lục Nghiên Lễ đột nhiên mở miệng gọi cô, tay chỉ về phía ghế sofa gần đó: “Ngồi đi.” ( truyện trên app T•Y•T )

Ánh nắng xuyên qua cửa kính đổ vào phòng, chiếu sáng gương mặt của sếp Lục, khiến đôi mày lạnh lùng của anh dường như dịu dàng hơn chút ít.

Hạ Mạt ngồi xuống sofa, cẩn thận mở lời: “Sếp Lục, anh có việc gì muốn dặn dò tôi ạ?”

“Làm việc bên cạnh tôi, áp lực có lớn không?” Lục Nghiên Lễ nhìn cô, giọng điệu không để lộ chút cảm xúc nào.

Đôi mắt hạnh của Hạ Mạt cong lên, cô mỉm cười: “Làm việc bên cạnh sếp Lục, mỗi ngày thời gian trôi qua rất nhanh, hai mươi bốn tiếng một ngày dường như không đủ, nếu mỗi ngày dài thêm chút nữa thì tốt quá, như vậy tôi sẽ có thể học hỏi thêm từ sếp Lục.”

Lời vừa dứt, Lục Nghiên Lễ vẫn im lặng không nói gì, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, trong lúc Hạ Mạt bất an, đôi mi anh khẽ động, trong đôi mắt trầm tĩnh dường như thoáng qua một nụ cười lạnh.

Rời khỏi văn phòng, cả người Hạ Mạt như dây đàn căng chặt vừa được buông lỏng. Ngồi xuống bàn làm việc, cô như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cả ngày hôm đó, tâm trạng Hạ Mạt bất an, tiến độ công việc chậm chạp, gần hết giờ làm mà vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, định mệnh nói hôm nay cô phải tăng ca đến rất khuya.

Giám đốc nhân sự Kiều Phàm bước từ văn phòng tổng giám đốc ra, khi đi ngang qua bàn của Hạ Mạt, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mạt ra vẻ muốn nói lại thôi.

“Chị Phàm.” Hạ Mạt nhận ra ánh mắt của Kiều Phàm, ánh nhìn từ màn hình máy tính chuyển sang cô ấy, khẽ cong môi chào hỏi, đôi mắt đẹp lấp lánh ý cười, trông rất thân thiện.

Kiều Phàm liếc vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó bước đến gần cô, hạ giọng nói: “Sếp Lục vừa bảo chị nhanh chóng tuyển thêm một thư ký tổng giám đốc.”

Nghe vậy, biểu cảm của Hạ Mạt thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, cô nói với Kiều Phàm: “Cảm ơn chị Phàm đã nhắc nhở.”

Nhìn theo bóng lưng Kiều Phàm rời đi, Hạ Mạt ngồi thẫn thờ tại bàn, bỗng dưng rất muốn khóc.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắn tin cho L.

Hạ Mạt: [L, anh có đây không?]

Hạ Mạt: [L, có thể tôi sắp thất nghiệp rồi.]

L: [Đã xảy ra chuyện gì vậy?]

Hạ Mạt: [Hôm qua sếp tôi đột nhiên bảo tôi tìm thư ký tạm thời, nói là muốn cho tôi nghỉ dài ngày, tôi nghi ngờ anh ấy muốn sa thải tôi nên rất tích cực nói rằng không cần nghỉ phép nhưng hôm nay anh ấy vẫn thông báo cho phòng nhân sự tuyển thêm một thư ký tổng giám đốc.]

L: [Tuyển thêm một thư ký để chia sẻ công việc với cô, không phải cô đã nói công việc rất áp lực sao?]

Hạ Mạt không nghĩ vậy: [Tôi cảm thấy anh ấy muốn thay thế tôi bằng thư ký mới.]

L: [Anh ấy có nói sẽ sa thải cô không?]

Hạ Mạt: [Dù không nói sa thải nhưng mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, dài dòng lắm. L, tôi bây giờ rất muốn khóc.]

Trong văn phòng, Lục Nghiên Lễ nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, nghĩ đến đôi mắt luôn ngập ý cười của Hạ Mạt bây giờ có thể đã rưng rưng nước mắt, trong lòng anh bỗng dâng lên một chút áy náy khó hiểu.

Anh mở WeChat, gõ một đoạn tin nhắn: [Thư ký Hạ, vì công việc của cô rất nhiều, sau này sẽ có thêm một thư ký mới hỗ trợ chia sẻ công việc với cô.]

Lục Nghiên Lễ vừa soạn xong, chuẩn bị gửi đi thì ngay lúc đó, ứng dụng xã hội bật lên một tin nhắn mới.

[Số tôi sao mà khổ thế, ngày nào cũng tận tụy làm việc, liều mạng nịnh bợ sếp, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị sa thải.]

Ngón tay Lục Nghiên Lễ dừng lại một lúc, sau đó chuyển sang mở ứng dụng kết bạn.

L: [Liều mạng?]

Hạ Mạt hít mũi, cố nhịn nước mắt: [Không phải nói dối dễ bị trời đánh hay sao? Tôi ở bên cạnh sếp nói bao nhiêu lời trái lương tâm, không phải đều là liều mạng sao.]

Lục Nghiên Lễ nhìn dòng chữ đó trên điện thoại, im lặng một lúc, sau đó quay lại WeChat, xóa hết những gì đã nhập trước đó.

***

Vì ngày giỗ của ông cụ Lục, gần đây mọi người trong nhà họ Lục cơ bản đều tụ tập ở nhà cũ của nhà họ Lục, tối nay, nhà họ Lục sẽ tổ chức họp mặt gia đình nên sáu giờ Lục Nghiên Lễ đã rời công ty.

Không có sếp Lục ở văn phòng, bầu không khí ở phòng tổng giám đốc rõ ràng sôi động hơn nhiều, đầu tiên mọi người xì xào bàn tán tối nay ăn gì, chẳng mấy chốc ai nấy đều thu dọn đồ đạc, lần lượt rời văn phòng. Chẳng bao lâu, cả phòng tổng giám đốc chỉ còn lại Hạ Mạt ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, tiếng bàn phím vang lên từng đợt.

Lâm Táp xách túi đến bên bàn của Hạ Mạt, quan tâm hỏi: “Mạt Mạt, vẫn chưa xong việc à?”

Hạ Mạt đáp: “Vẫn còn một chút ạ.”

“Đem về nhà làm đi.” Lâm Táp đề nghị đầy thiện ý: “Sếp Lục không ở đây, mọi người cũng tan làm hết rồi, em ở công ty làm thêm giờ một mình thì cô đơn lắm, chi bằng tan làm sớm đi, vừa hay chị có thể đưa em về, tiện đường mà.”

Hạ Mạt cười nói: “Chị, chị quên rồi à? Về nhà em cũng chỉ có một mình thôi.”

Lúc này Lâm Táp mới nhớ ra Hạ Mạt đang độc thân, cũng không sống chung với ba mẹ, thuê nhà ở một mình.

“Xem đầu óc của chị này, cứ quên mất là em chưa có bạn trai.” Lâm Táp nói xong vội giải thích cho bản thân: “Nhưng mà cũng không thể trách chị được, ai bảo em có khuôn mặt mà chẳng ai nghĩ là thiếu bạn trai chứ.”

Lâm Táp giơ tay véo má Hạ Mạt, đùa: “Khuôn mặt xinh đẹp mơn mởn thế này, ngay cả phụ nữ như chị nhìn còn rung động, sau này không biết sẽ lọt vào tay tên đàn ông may mắn nào nữa.”

Hạ Mạt giả vờ sợ hãi: “Chị à, lời này của chị mà để anh rể nghe được, sợ là anh ấy sẽ tìm em gây chuyện đấy.”

“Anh ấy dám chắc?” Lâm Táp nhân cơ hội véo má Hạ Mạt thêm cái nữa: “Yên tâm, nếu anh rể em dám gây sự với em, chị sẽ bảo vệ em.”

Đùa vui với Lâm Táp mấy câu, Hạ Mạt khéo léo từ chối ý tốt của cô ấy khi muốn đưa về, tiễn Lâm Táp ra về rồi tiếp tục tăng ca.

Ban đầu, Hạ Mạt định xử lý xong hết công việc ở công ty rồi mới về, vì dù sao làm thêm ở công ty hay ở nhà cũng chẳng khác nhau, đều chỉ có một mình, ở công ty còn có thể dùng điều hòa miễn phí, tiết kiệm được tiền điện điều hòa ở nhà.

Đến hơn chín giờ tối, điện thoại Hạ Mạt rung lên, Diệp Dao Dao gọi đến. Giọng của Diệp Dao Dao bên kia điện thoại lúc đứt lúc nối, ban đầu cố nén nghẹn ngào, nhưng nói được vài câu đã không nhịn được, khóc òa lên.

Mấy ngày trước, căn phòng mà Diệp Dao Dao thuê chưa hết hạn nhưng chủ nhà bất ngờ thông báo muốn bán nhà, yêu cầu cô ấy chuyển đi trong vòng một tuần.

Việc tìm được một căn nhà phù hợp trong thời gian ngắn ở thành phố lớn là chuyện không dễ dàng, mấy ngày nay, sau giờ tan làm, Diệp Dao Dao đều cùng với môi giới đi tìm nhà, thời hạn cuối cùng mà chủ nhà đưa ra sắp đến, cô ấy vội vã chọn được một căn, đã thương lượng xong với môi giới, định hôm nay ký hợp đồng thì chủ nhà lại đột ngột thay đổi ý định, không cho thuê nữa.

Diệp Dao Dao muốn thương lượng với chủ nhà cũ để xin gia hạn thêm vài ngày nhưng khi tan làm về nhà thì thấy vợ chồng chủ nhà đã đứng sẵn ở cửa, thái độ vô cùng cứng rắn, nói rằng sáng mai người mua sẽ đến xem nhà, yêu cầu cô ấy phải chuyển ra ngay trong đêm.

Chuyện này rõ ràng là do chủ nhà vi phạm hợp đồng nhưng một cô gái trẻ xa quê như Diệp Dao Dao rất khó tranh cãi với họ, đành nén giận thu dọn đồ đạc chuyển đi.

Khi Hạ Mạt đến gặp Diệp Dao Dao, cô ấy đang ngồi xổm dưới chung cư cũ, xung quanh toàn là hành lý, mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc xong.

Hạ Mạt gọi người của công ty chuyển nhà, chuyển tất cả đồ đạc về căn hộ của cô, để Diệp Dao Dao tạm thời ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play