Thành phố Hải, chín giờ tối, vầng trăng cùng ánh sao sáng ngời giữa màn đêm, đèn neon rực rỡ cũng bắt đầu xuất hiện.
Tối nay, Hạ Mạt đi đến một bữa tiệc nhỏ cùng với Lục Nghiên Lễ, sau khi dùng bữa xong, Lục Nghiên Lễ bị mọi người vây xung quanh, còn Hạ Mạt đứng cầm ly rượu ở quầy rượu, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đi đến chào hỏi một tiếng.
Vài ly rót vào bụng, sau khi giao lưu với vài vị sếp lớn, Hạ Mạt đi ra ngoài ban công, làn gió đêm nhẹ hôn lên mặt, cô đứng một lúc ở đó khiến mùi rượu cũng tan gần hết, Hạ Mạt chuẩn bị quay về phòng thì đột nhiên có một người đàn ông ngậm điếu thuốc lá đi đến, vẻ mặt vô cùng bất cần, thoạt nhìn trông khá giống là một cậu ấm nhà giàu: “Này người đẹp, sao em lại một mình ở chỗ này thế? Bạn trai của em đâu?”
Hạ Mạt nghe thấy ý thăm dò từ câu hỏi của đối phương, khóe môi cô cong lên, khách sáo trả lời: “Tôi đang chờ sếp tôi.”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mặt Hạ Mạt: “Sếp em là ai thế?”
Hạ Mạt nhìn thấy sự mất hứng thú từ đáy mắt của đối phương, cô im lặng từ từ dịch sang một bên, giữ khoảng cách với người đàn ông, nét cười trên gương mặt vẫn hiện hữu: “Sếp Lục.”
“Sếp Lục?” Vẻ mặt người đàn ông hơi khựng lại, ánh mắt hướng đến phòng riêng rồi lộ sự tiếc nuối nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn tiếp tục hỏi Hạ Mạt: “Em đến đây với sếp Lục thật sao?”
Hạ Mạt vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời thì Giám đốc công ty ngành mộc Trần thị bước ra: “Tiểu Xuyên.”
“Ba.” Người đàn ông dời mắt khỏi người Hạ Mạt.
Hạ Mạt đã gặp sếp Trần vài lần, cô mỉm cười chào hỏi với ông ta: “Sếp Trần.”
“Thư ký Hạ.” Sếp Trần giới thiệu với Hạ Mạt: “Đây là con trai của tôi, nó mới vừa tốt nghiệp, tôi đưa nó đi cùng để mở mang tầm mắt.”
Sếp Trần biết rõ con trai cưng của mình là kiểu người như thế nào nên mới lo lắng hắn không biết chừng mực mà xúc phạm đến Hạ Mạt, đắc tội với Lục Nghiên Lễ, ánh mắt ông ta nhìn về phía Trần Xuyên, lên tiếng nhắc nhở: “Cô Hạ không lớn hơn con là bao nhưng cô ấy đã là thư ký cho sếp Lục khi còn rất trẻ, con phải biết học hỏi nhiều hơn từ thư ký Hạ đấy!”
“Nhưng cái này con không thể học được đâu!” Trần Xuyên buột miệng nói: “Con cũng chẳng phải phụ nữ, sao mà học được chứ?”
Câu này của Trần Xuyên quả thật không hề tinh tế, thậm chí ánh mắt nhìn sang Hạ Mạt còn có cả vài phần xem thường.
Hạ Mạt hiểu rất rõ Trần Xuyên có ý gì, chức vụ thư ký trong mắt nhiều người sẽ khiến họ liên tưởng đến những hình ảnh đỏ mặt tim đập, đặc biệt là đối với một nữ thư ký trẻ tuổi, xinh đẹp càng khiến mọi người phải nghĩ ngợi lung tung, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Hạ Mạt bị người ta suy nghĩ áp đặt định kiến. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Sếp Trần trừng mắt liếc Trần Xuyên một cái, ý bảo hắn phải biết ăn nói cẩn trọng.
Nụ cười trên gương mặt Hạ Mạt vẫn tươi tắn như cũ, vờ như không hiểu ý trong lời Trần Xuyên, nét mặt vô cùng tự nhiên: “Sếp Trần cứ nói đùa, dù rằng hôm nay là lần đầu tôi thấy cậu Trần, không hiểu rõ cậu ấy như thế nào nhưng có được người ba thành đạt như ngài đây thì tất nhiên cậu ấy cũng là một người vô cùng xuất sắc, phải là tôi học hỏi từ cậu ấy nhiều hơn mới đúng.”
Hạ Mạt nâng ly rượu trong tay lên, hướng đến Trần Xuyên rồi mỉm cười, giọng điệu vô cùng dịu dàng và chân thành: “Có cơ hội nhất định tôi sẽ nhờ cậu Trần chỉ dạy thêm.”
Sau khi nói vài câu cùng với Trần tổng, Hạ Mạt xoay người, đi trên đôi giày cao gót quay về phòng.
Trong bữa tiệc tối nay, Hạ Mạt mặc chiếc váy dài màu đen, mái tóc bồng bềnh xõa ở sau lưng, để lộ phần xương quai xanh tinh tế trắng ngần, khí chất của Hạ Mạt vô cùng dịu dàng, khi cười hai mắt ngời sáng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ quả thật rất đánh lừa người khác, đây là gu của Trần Xuyên nên từ lúc vào cửa hắn đã chú ý đến Hạ Mạt, vốn Trần Xuyên còn cho rằng sẽ trải qua một đêm nóng bỏng nhưng chẳng ngờ cô lại là thư ký của Lục Nghiên Lễ.
Trần Xuyên nhìn theo bóng dáng rời đi của Hạ Mạt, dưới đáy mắt hiện lên tia tiếc nuối.
Sau khi cô quay về phòng bao, trùng hợp thay cũng vừa kết thúc một ván bài, Lục Nghiên Lễ đặt bài trong tay xuống, cơ thể hơi ngả về sau, tựa lưng vào ghế ngồi, môi mỏng hơi mím lại, trên gương mặt không có bất kì tia cảm xúc nào khác.
Hạ Mạt có thể nhìn ra được hiện tại Lục Nghiên Lễ đang không vui, cô im lặng đi nhanh hơn đến phía sau của Lục Nghiên Lễ, cúi người thấp xuống, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ đến các vị sếp khác nghe thấy: “Sếp Lục, bà chủ vừa mới gọi điện thoại, muốn anh quay về nhà chính trong tối nay, bà ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Nghiên Lễ gật đầu nhẹ rồi đứng lên, nói: “Xin lỗi, không chơi với mọi người được.”
Các sếp lớn vội vàng đứng lên khách sáo muốn tiễn Lục Nghiên Lễ về nhưng anh chỉ nhìn thoáng sang chỗ của Hạ Mạt, thậm chí Lục Nghiên Lễ không cần lên tiếng dặn dò nhưng Hạ Mạt đã lập tức mỉm cười đối phó với các sếp, mong bọn họ dừng bước, chờ đến khi Lục Nghiên Lễ đi đến cửa phòng rồi cô mới vội vàng xoay người theo sau thật nhanh.
Trong những trường hợp phải tham gia các buổi tiệc xã giao thì với tư cách là thư ký đã làm việc cho Lục Nghiên Lễ được ba năm, cô phối hợp với anh vô cùng ăn ý trong việc đoán suy nghĩ của sếp mình, đưa ra một chiếc thang thoát hiểm cho anh vào những lúc cần thiết.
Ngày mai là ngày giỗ của ông nội Lục Nghiên Lễ, nhà họ Lục vô cùng xem trọng ngày này, tất cả mọi người trong nhà đều đến cúng bái cho nên ngày mai Lục Nghiên Lễ không đến công ty, một phần công việc sẽ được giao cho Phó tổng giám đốc nên Hạ Mạt và Lục Nghiên Lễ cùng đi lấy tài liệu.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức tại quán cơm nằm ở phía Tây của thành phố Hải, nhà họ Lục lại ở phía Đông nên khoảng cách khá xa, ước chừng phải đi khoảng một tiếng đồng hồ thì mới đến nhà họ Lục.
Tối nay Lục Nghiên Lễ uống một chút rượu nên sau khi lên xe anh liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe im lặng không có lấy một thanh âm, Hạ Mạt lấy điện thoại điều chỉnh sang chế độ im lặng rồi ngồi yên ở ghế phụ, cô không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào, sợ sẽ quấy rầy Lục Nghiên Lễ đang nghỉ ngơi.
Trong mắt người ngoài, bọn họ đều cảm thấy thư ký Hạ Mạt được Lục Nghiên Lễ vô cùng tin tưởng, có thể chu toàn hết mọi việc, thản nhiên, tự đắc. Thậm chí còn có rất nhiều người suy đoán việc Hạ Mạt còn rất trẻ nhưng đã có thể trở thành thư ký đắc lực nhất bên cạnh Lục Nghiên Lễ là bởi vì nhan sắc xinh đẹp của mình. ( truyện trên app T Y T )
Không những thế mà còn có người nói rằng Hạ Mạt cậy được ưu ái mà kiêu ngạo, cho dù mẹ của Lục Nghiên Lễ rất ghét cô nhưng vì thân phận thư ký của mình nên Hạ Mạt đã cản trở buổi gặp mặt giữa Lục Nghiên Lễ và đối tượng kết hôn của anh.
Nhưng thực tế thì Hạ Mạt không hề có dáng vẻ bình tĩnh như thế khi ở trước mặt Lục Nghiên Lễ, trong công việc, anh luôn rất nghiêm khắc với cấp dưới, làm việc cho Lục Nghiên Lễ vô cùng áp lực.
Hạ Mạt vẫn nhớ rõ khi lần đầu bản thân nhìn thấy Lục Nghiên Lễ cũng là lúc anh đích thân sát hạch kết quả của thực tập sinh, trừ Hạ Mạt ra thì còn có bảy người khác, trong số tám người cũng chỉ chọn ra một thực tập sinh duy nhất, ai nấy đều học trường nổi tiếng, tính cạnh tranh rất cao.
Trước đó, bọn họ đã thực tập tại tập đoàn Lục thị được ba tháng, thân thiết với nhau, Hạ Mạt thấy có một vài người vô cùng xuất sắc nhưng chính trong buổi báo cáo đó, sau khi đã kết thúc xong thì đích thân Lục Nghiên Lễ đã chỉ ra những sai sót trong bản báo cáo.
Hạ Mạt là người báo cáo cuối cùng, khi nhìn thấy những người xuất sắc, có năng lực làm việc tuyệt vời cùng với lý lịch không đơn giản nhưng lại bị Lục Nghiên Lễ chỉ trích thẳng mặt khiến cô vô cùng căng thẳng.
Sau khi trình bày xong nội dung của mình, Hạ Mạt lo lắng nhìn về phía Lục Nghiên Lễ, chờ đợi bản tuyên án cuối cùng từ anh.
Ngón tay thon dài của Lục Nghiên Lễ đóng lại trang giấy tài liệu cuối cùng của Hạ Mạt, anh nâng tầm nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm của Lục Nghiên Lễ dừng trên người cô, thế nhưng anh lại nói rằng bản báo cáo của cô rất tốt, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hạ Mạt: “Nội dung của cô không có vấn đề gì cả.”
Hạ Mạt thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp theo đó cô liền nghe thấy Lục Nghiên Lễ lại lên tiếng: “Cô rất căng thẳng sao?”
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Nghiên Lễ nhìn chăm chú vào cô, dường như muốn nhìn xuyên thấu cả con người Hạ Mạt, dưới ánh nhìn của người đàn ông, cô vô cùng thành thật trả lời, đúng vậy.
Lục Nghiên Lễ dửng dưng dùng đầu ngón tay khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt mà gõ lên bàn, giọng điệu lạnh nhạt: “Thú ký là một chức vụ buộc phải làm việc bên cạnh tôi, còn cô chỉ vì một bản báo cáo mà có thể căng thẳng đến mức như thế này, giọng nói cũng run lên thì cần chi phải lãng phí thời gian ứng tuyển vào chức vị này chứ?”
Sau khi Lục Nghiên Lễ dứt lời, lưng Hạ Mạt dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo, cô cảm thấy ngượng ngùng nhưng lại chẳng biết phải làm sao, ánh mắt của Lục Nghiên Lễ vẫn cứ nhìn cô chăm chú đến mức cô chẳng dám thở mạnh.
Đầu óc Hạ Mạt trống rỗng trong vài giây, vốn cô còn cho rằng lần đánh giá kết quả này cứ như vậy mà kết thúc, thế nhưng ánh mắt của Lục Nghiên Lễ vẫn luôn dừng trên người cô, cứ nhìn chăm chú như thế.
Dưới sự áp lực vô cùng lớn, Hạ Mạt hiểu được rằng buổi kiểm tra này vẫn còn chưa kết thúc, Lục Nghiên Lễ vẫn đang chờ câu trả lời từ cô. Hạ Mạt có linh cảm rằng, câu nói tiếp theo của mình chính là thứ quyết định trang tiếp theo của cuộc đời.
Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng xuống đáy lòng, nhanh chóng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, khóe môi cô khẽ cong lên, trên gương mặt hiện ra nụ cười dịu dàng tựa làn gió xuân ấm áp: “Sếp Lục, mấy tháng trước anh từng đến trường Đại học của tôi để thuyết giảng, tôi đã học được rất nhiều điều từ bài thuyết trình của anh, tôi vô cùng ngưỡng mộ anh, trong lòng tôi vẫn luôn hi vọng sẽ có cơ hội được học tập bên cạnh anh, cho nên hôm nay khi thấy anh, tôi vô cùng căng thẳng, sợ rằng nếu lần thể hiện này không tốt sẽ bỏ lỡ mất cơ hội, khiến mình tiếc nuối cả đời.”
Lục Nghiên Lễ dời mắt, không nói gì sau phần trình bày của Hạ Mạt.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng làm việc của Lục Nghiên Lễ, hai chân Hạ Mạt như mềm nhũn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nhớp nháp.
Tuy rằng đã vượt qua lần kiểm tra đánh giá lúc đó, Hạ Mạt được làm việc tại tập đoàn Lục thị, trở thành thư ký của Lục Nghiên Lễ, làm việc cạnh anh suốt ba năm, trong công việc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió nhưng Hạ Mạt vẫn không thể quên được cảm giác đáng sợ trong buổi đánh giá lần trước, khi đối mặt với Lục Nghiên Lễ, cô không thể không run sợ.
Trước mặt Lục Nghiên Lễ, toàn bộ tâm trí của Hạ Mạt buộc phải căng chặt như dây đàn, không dám thả lỏng nửa phần, dù cho chẳng phải là chuyện công việc, cô cũng không dám nói hơn một câu với Lục Nghiên Lễ, huống chi là việc dựa vào nhan sắc của mình để được lòng anh mà nảy sinh tính kiêu ngạo.
Chỉ là tin đồn càng lúc càng đi xa, cái gì cũng nói được, thậm chí còn có cả những đồng nghiệp thân thiết với Hạ Mạt cũng thỉnh thoảng lén hỏi xem có phải cô thích thầm sếp Lục hay không, nếu không thì sao một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp như cô đây vẫn luôn độc thân, không tìm cho mình một anh bạn trai chứ?
Tuy rằng Hạ Mạt luôn tự nhủ rằng không cần để ý lời của người ngoài nhưng cô vẫn bị một đồng nghiệp thân thiết hỏi cho ra lẽ, thậm chí cô ấy còn thay Hạ Mạt phân tích những lợi ích khi cô gả vào nhà họ Lục, khuyên cô không bằng cứ biến lời đồn thành sự thật, quan tâm Lục Nghiên Lễ nhiều hơn rồi trở thành bạn gái của anh khiến Hạ Mạt vô cùng khó xử.
Có ai lại muốn yêu đương với chính sếp của mình chứ? Mỗi ngày đều làm nô lệ tư bản cho người ta còn chưa đủ hay sao?
Nhưng Hạ Mạt lại chẳng có cách nào để giải thích cho đồng nghiệp hiểu rằng cô không hề thích sếp Lục dù chỉ là một chút nhưng ba người túm lại sẽ thành cái chợ thêu dệt, cô càng giải thích chuyện này thì có thể sẽ bị đồn thành cô chướng mắt Lục Nghiên Lễ.
Hạ Mạt là một thư ký, một khi có tin đồn cô không thích Lục Nghiên Lễ thì khả năng sinh tồn của cô đối với công việc này chắc chắn là đi tong luôn.
Hạ Mạt bóp cổ tay rồi thở dài, như nghĩ đến điều gì đó, cô im lặng dời tầm mắt hướng đến người đàn ông đang ngồi ở ghế sau, hai chân Lục Nghiên Lễ bắt chéo nhau, tựa vào lưng ghế, ánh đèn đường xuyên qua lớp kính thủy tinh, dưới ánh sáng mờ ảo, trên gương mặt góc cạnh của Lục Nghiên Lễ hiện lên vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ, tiếng thở vang lên đều đều, có lẽ là anh đã thiếp đi.
Hạ Mạt dời mắt, cầm điện thoại di động rồi bấm vào một ứng dụng mạng xã hội trên màn hình, nhìn vào danh sách liên lạc, cô mím môi rồi gửi một tin nhắn.
Summer: [Chào buổi tối, anh L.]