Đúng lúc này, Chu Hồng Hưng vừa vặn mở mắt ra, Hạ Mạt đưa cà phê cho anh: "Anh Chu, uống cà phê đi."
Chu Hồng Hưng buồn ngủ đến mức đưa một tay đeo kính lên mũi, tay kia dụi mắt dưới cặp kính, cầm lấy ly cà phê nói lời cảm ơn.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, dưới mắt thâm quầng còn có bọng mắt, Hạ Mạt hỏi: "Tối qua anh ngủ không ngon à?"
Chu Hồng Hưng uống gần hết nửa tách cà phê trong một lần uống, khuôn mặt anh ấy đầy vẻ mệt mỏi.
"Người bảo mẫu ở cữ nhà anh đã rời nhà cách đây mấy ngày, vợ chồng anh bế con cùng đi ngủ vào ban đêm, đứa bé khóc nhiều lần trong đêm, vợ chồng anh chẳng thể ngủ nổi."
Chu Hồng Hưng cảm thấy buồn bã: "Con anh đang uống sữa bột, đêm nào anh cũng phải dậy mấy lần để pha sữa cho nó. Nó cứ khóc suốt, ban đêm anh chẳng thể ngủ ngon, ban ngày còn phải làm việc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ suy sụp tinh thần mất."
Hạ Mạt chưa từng yêu đương và cũng không biết gì về việc nuôi dạy con cái, chỉ nghe những lời anh nói thôi cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Công việc ở văn phòng đã rất căng thẳng, việc phải thức dậy dỗ con thường xuyên vào ban đêm thật sự là rất mệt mỏi, cơ thể sẽ không thể chịu đựng nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play