Nhân viên công tác rời đi, không gian biệt thự lại một lần nữa trở lại trạng thái dành cho các khách mời.
Trong vài phút này, Loan Diệc lại tiếp tục âm thầm quan sát mọi trạng thái thay đổi của các vị khách mời nhưng cậu vẫn không nhìn ra được ai là người khả nghi.
Loan Diệc lại lần nữa vào danh sách thành viên trong nhóm thì vẫn thấy ghi chú ( chồng yêu ), hơn nữa chỉ có tài khoản đó là ghi quan hệ bạn tốt.
Chẳng qua khi bấm vào xem khung chat với tài khoản kia thì do thay đổi điện thoại nên không đồng bộ lịch sự trò chuyện cũ.
Nhìn chằm chằm khung chat hai giây, Loan Diệc suýt chút nữa mất không chế vẻ mặt bình tĩnh, cậu nhanh chóng đóng khung chat như sợ giây tiếp theo liền hiện biểu tượng đối phương đang soạn tin vậy.
Loan Diệc nhịn không được nghĩ đến nếu người nọ là một trong số các vị khách mời, vậy cậu sẽ dùng thái độ gì để đối đãi với người ta?
Thật tốt nha, vợ đã khuất nay sống lại rồi.
Cậu sẽ cố gắng tìm cho được kẻ lừa đảo để đưa hắn ra ánh sáng. Hoặc là cậu chỉ cảm thấy hài hước, khi tổ chương trình hỏi đến thì sẽ kể sự thật.
Bất luận như thế nào thì có một điều chắc chắn là cậu sẽ bị cười chết mất.
Quả nho trong tay cậu thiếu chút nữa bị cậu nặn ra nước.
“ Anh có muốn ăn gì không ?” Thanh âm bỗng nhiên xuất hiện bên tai Loan Diệc, lúc này cậu mới hoàn hồn.
Nam khách mời số ba là người hỏi cậu, cậu trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nói muốn. Tâm tình đầy gợn sóng của Loan Diệc bị nam khách mời số ba vuốt phẳng.
“ Còn có thể gọi món sao?” Loan Diệc mong chờ hỏi.
Nam khách mời số ba cười nói:
“Anh có thể tuỳ ý gọi các món ăn mà trong tủ lạnh có đủ nguyên liệu.”
Đương nhiên là các khách mời khác cũng đều đã được hỏi qua, nam khách mời số bốn kích động nói:
“Cậu thật là lợi hại, còn anh khi vào bếp lại là tay mơ.”
Nam khách mời số bốn là người biết cách trưng diện nhất, tai trái đeo hai cái khuyên tai, có bộ dáng tràn đầy sức sống.
Nam khách mời số năm mặc áo sơ mi lịch sự, rất giống người mới tham dự cuộc hội nghị nào đó, hắn cười nói:
“ Tôi có thể phụ trách một số việc linh tinh như rửa rau, cậu cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”
Phong cách ăn mặc của khách mời số sáu tương đối thoải mái, nhìn không ra là làm nghề gì, bất quá hắn lộ ra cơ bắp ở cánh tay, rõ ràng nói lên là người rất chú trọng vận động.
Cậu dường như đã đoán được ra nghề nghiệp của mọi người ở đây, lúc này cười nói với khách mời số ba:
“Anh có cảm giác như là anh đoán ra được cậu làm nghề gì rồi.”
Mọi người nghe thấy lời cậu nói thì nhìn nhau, mỉm cười lịch sự, không ai có dáng vẻ bất ngờ khi nhìn thấy người yêu qua mạng đã khuất của mình sống lại.
Loan Diệc ngoài mặt bình tĩnh nói vu vơ với mọi người một câu nhưng trong lòng lại đang điên cuồng suy đoán chủ tài khoản kia là ai.
Nhưng mà đoán đi đoán lại một vòng, cậu thấy ai cũng đều có vẻ rất trong sạch.
Thật ra người Loan Diệc đầu tiên nghi ngờ là nam vương lạnh lùng kia bởi vì người kia đáp ứng tiêu chí là con lai và tiêu chí này thì không còn khách mời nào khác phù hợp hơn.
Loan Diệc lặng lẽ đem tầm mắt lơ đãng rơi vào Văn Dương, anh ấy ngồi ở ghế sofa, bất luận là xuất phát từ hảo cảm hay lòng hiếu kì của mọi người, mặc dù anh ta giữ khoảng cách nhất định với các khách mời khác nhưng lại không bị bỏ khỏi cuộc nói chuyện.
Trên người Văn Dương là quần áo thiết kế riêng, phối rất hài hoà với khí chất của anh ấy nhưng trông lại vô cùng khiêm tốn, nhìn không ra là quần áo của nhãn hiệu nào. Thêm vào đó là dáng ngồi tuỳ ý của anh ấy làm cho chiếc sofa bình thường nhìn trông rất đắt tiền.
Sau khi quan sát một hồi, Loan Diệc nhanh chóng cho Văn Dương vào danh sách những người ít khả nghi nhất.
Trong đầu Loan Diệc lại xuất hiện lời nói của Trần Phương Phương:
“Coi như là đúng đi.”
Lời này có vẻ như cũng không hoàn toàn là chắc chắn, có lẽ bởi vì thông tin trên mạng luôn là kiểu thật thật giả giả trộn vào với nhau, không thể tin được hoàn toàn. Nhưng lời nói này ít nhất cũng khẳng định tin nóng trên mạng là thật mà nhìn chung mọi người ở đây thì chỉ có Văn Dương là phù hợp với vị trí khách quý đến từ gia tộc Cổ Đức Ôn.
Lý do cậu để Văn Dương vào nhóm ít bị tình nghi nhất là vì gia tộc Cổ Đức Ôn là một gia tộc rất lớn, có công ty ở nhiều quốc gia, việc nói chuyện yêu đương xuyên biên giới thì hơi quá so với người bình thường là cậu.
Hơn nữa, thân phận con lai này rốt cuộc cũng chỉ là đối tượng yêu qua mạng lúc trước nói với cậu, chưa chắc đã là sự thật. Đối tượng yêu qua mạng nếu không phải là lừa đảo thì cũng chỉ là thuận miệng nói để trông bản thân có sức hút hơn thôi, dù sao cũng là cậu trai trẻ ở độ tuổi niên thiếu.
Cho dù bỏ qua những điều trước đó, chỉ xét về cách cư xử của các khách mời thì cách cư xử của Văn Dương cũng sẽ không làm cho cậu phải lòng được.
Loan Diệc buồn rầu, thầm thở dài, cậu bây giờ trông rất giống các diễn viên xiếc đi trên dây ở tivi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất, vỡ thành từng mảnh vậy.
Các khách mời cùng nhau nấu ăn, mỗi người nhiều hay ít đều giúp đỡ làm cơm chiều.
Các món khách mời số ba làm đều là cơm nhà, Loan Diệc rất hợp khẩu vị, ăn đến no căng bụng.
Cậu tạm thời bỏ qua tâm tình thấp thỏm, việc tận hưởng trong căn biệt thự này chính là niềm an ủi cậu duy nhất lúc này.
Loan Diệc tuy rằng sống một mình nhưng trình độ nấu cơm thì chẳng ra sao cả. Phần lớn là gọi đồ ăn ngoài, đã lâu cậu không ăn cơm có hương vị gia đình như này, vì thế nên cậu rất có hảo cảm đối với khách mời số ba.
Khi bữa ăn kết thúc, Loan Diệc chủ động ở lại rửa bát. Đồ dùng trong các phòng của biệt thự đều rất tiện nghi, cái gọi là rửa bát cũng chỉ là tráng qua bát rồi cho vào máy rửa bát thôi.
Loan Diệc vừa đi ra đến phòng khách thì thấy khách mời số bốn mang vào một chiếc hộp hình vuông, tất nhiên đây là đạo cụ của tổ tiết mục.
Loan Diệc hỏi:
“ Đây là cái gì vậy?”
“ Có vẻ như là một chiếc hộp đựng thăm.” Nam khách mời số ba đáp.
Nhắc đến việc buổi tối ngủ ở đâu, Loan Diệc lập tức lau khô tay ngồi vào ghế sofa.
Nhân viên tổ tiết mục lên tiếng giải thích về quy tắc phân chia phòng ngủ.
Các khách mời dựa vào việc rút thăm để xác định phòng ngủ của mình, độ rộng của các căn phòng đều không khác biệt nhau lắm. Việc rút thăm chỉ để quyết định ở tầng một hay tầng hai, ở phòng hướng về phía Tây hay hướng về phía Đông thôi.