“Già Lị, cậu định trang điểm à?”
Chu Dĩnh ngồi trên ghế chờ, uống một ngụm nước rồi giơ tay lên xem giờ, lại nhìn sang cô bạn đối diện đang sấy tóc, một tay còn đang tìm đồ trên bàn.
Trần Già Lị miệng còn đang ngậm nửa miếng bánh mì, nghe vậy liền lắc đầu, nói giọng ú ớ: “Không đâu, không kịp mất.”
Chu Dĩnh nhìn kỹ mặt cô, nói với giọng rất chân thành: “Không trang điểm cũng xinh lắm.”
Làn da trắng nõn trong suốt, sạch sẽ và ngây thơ, mái tóc ướt còn chưa khô hẳn, trông cô đẹp như đóa phù dung mới nở…
Cho nên cô ấy hoàn toàn không thể hiểu nổi, rõ ràng không trang điểm đã đẹp như vậy, mà hai cô nàng hay ngủ nướng là cô và Cận Hân lại có thể kiên trì trang điểm kỹ càng mỗi ngày? Tiết học buổi sáng không kịp, đến trưa về phòng ngủ cũng phải trang điểm.
Nếu đem sự kiên trì này đặt vào việc học, chẳng phải vị trí thứ hai, thứ ba của chuyên ngành đã thuộc về họ rồi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play