Giữa trưa thứ tư.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa phòng 401 hé mở, năm cô gái trẻ trung, xinh đẹp với những phong cách khác nhau lần lượt bước vào.

Trần Già Lị co rúm người trong chiếc áo khoác lông cừu màu hồng phấn, hai tay đút chặt trong túi. Vừa vào cửa, cô đã rảo nhanh vài bước, vội vàng thả mình xuống chiếc ghế êm ái quen thuộc.

Ngửa khuôn mặt ửng đỏ vì gió lạnh lên, cô sụt sịt mũi rồi cảm thán từ tận đáy lòng: “Mệt thật sự!”

Khu giảng đường cách ký túc xá nữ khoảng mười lăm phút đi bộ, nghe thì có vẻ không xa. Nhưng khổ nỗi, thành phố S này một năm chỉ có hai mùa nóng và lạnh, nên dù là đi ngược gió lạnh hay dưới trời nắng gắt suốt mười lăm phút, đối với những nữ sinh viên gần như tàn phế vì lười vận động mà nói, đều là một cực hình.

Lâm Quyên Tư ở giường dưới còn tệ hơn, cô nàng chui tọt vào trong chăn ấm, im lặng nằm sấp đọc tiểu thuyết.

Lý Thi Tình với đôi chân dài vừa bước vào đã nhắc nhở cả phòng: “Mấy bà ơi! Nhớ đăng ký thi tiếng Anh cấp 4 đó nha!”

“OK. Đã nhận lệnh!” Trần Già Lị đáp lại giòn giã.

Ngồi bên cạnh, Cận Hân không khỏi than thở: “Chẳng biết trường mình nghĩ sao nữa, học kỳ một thì không cho đăng ký, giờ chắc tớ quên sạch chữ rồi.”

Dù mới là sinh viên năm nhất nhưng đối với họ, thời cấp ba mới là đỉnh cao của kiến thức. Thời gian trôi qua càng lâu, kiến thức lại càng rơi rụng nhiều.

Lâm Quyên Tư giơ cả hai tay hai chân tán thành, “Tớ cũng vậy nè ~ Sợ không qua nổi mất,” cô nàng nói với chất giọng lơ lớ đáng yêu.

Lý Thi Tình cười: “Cậu còn có thời gian đọc tiểu thuyết cơ mà.”

Nghe vậy, Lâm Quyên Tư im bặt. Tiểu thuyết thì có được tính là sách không nhỉ?

Phòng 401 như được chia thành hai không gian riêng biệt.

Một bên, Chu Dĩnh đang ngồi ở giường tầng trên, trầm lặng và nghiêm túc xem lại tài liệu học buổi sáng. Lý Thi Tình thì đang dọn dẹp bàn học, tìm một cuốn vở trống để lên kế hoạch học từ vựng tiếng Anh mỗi ngày.

Bên này, Lâm Quyên Tư vẫn đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết kỳ diệu. Còn Trần Già Lị và Cận Hân thì chụm đầu vào nhau trang điểm, vừa làm vừa rủ rỉ chuyện trò.

Cận Hân: “Tò mò thật đấy, không biết cậu sẽ livestream như thế nào.”

Cuối tuần trước, vừa mới trở lại trường, Trần Già Lị đã ném một quả bom vào phòng ký túc xá —— cô quyết định trở thành một streamer xinh đẹp, kiếm tiền nhờ nhan sắc.

Ai nấy đều sốc.

Tuy chuyên ngành của họ ở trường có hơi éo le, một ngành học dầu cù là vạn năng, thứ gì cũng học mà chẳng tinh thứ gì, nhưng trường của họ lại cực kỳ danh tiếng ở thành phố S.

Ngay cả cái chuyên ngành không được ưa chuộng nhất này của họ, điểm đầu vào năm đó cũng cao hơn điểm sàn của nhóm trường top đầu.

Nói cách khác, trừ một số rất ít, phần lớn sinh viên trong trường đều là những học bá chính hiệu, lại còn là kiểu học bá cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm, bởi trường họ là đại học y khoa tốt nhất trong vùng.

Còn các sinh viên chuyên ngành của Trần Già Lị, họ là nhóm người mà ngay từ lúc khai giảng đã chẳng cần tốn tiền mua áo blouse trắng.

Mấy chuyện như hot girl mạng hay streamer, nghe có vẻ xa vời với cuộc sống của họ quá. Đột nhiên nghe tin một người bạn thân quen đi làm streamer, lòng hiếu kỳ của mọi người bùng nổ.

Quen nhau chưa đầy một năm, nhưng Cận Hân và các bạn đã nhận ra Trần Già Lị có một đặc điểm là chỉ bắt nạt người quen. Nói đơn giản là, ở trong phòng ngủ thì cô là một con nhóc năng động, hơi điên, thỉnh thoảng còn dám kể chuyện tếu táo. Nhưng hễ bước ra khỏi phòng, cô lại như biến thành một người khác —— mái tóc đen nhánh và mềm mại xoã trên vai, nói chuyện với bạn cùng lớp vài câu đã ngại ngùng, xấu hổ.

Một hạt đậu ngọt mắc chứng sợ xã hội, vậy mà lại âm thầm đăng ký tài khoản livestream để đối mặt với vô số người lạ.

Bạn cùng phòng ai cũng kinh ngạc tột độ.

Trần Già Lị vừa chuốt hàng mi cong vút, vừa nhớ lại cảm giác lo lắng khi livestream lần đầu ở nhà tuần trước, da gà bất giác nổi lên. Cô lí nhí: “Thì cứ vậy thôi, cũng hơi chán.” Streamer mới thì làm gì có lượt xem, chẳng ai buồn bấm vào kênh của cô cả.

Nhưng đồng thời, trong lòng cô lại thấy có chút may mắn. Đông người quá chắc chắn cô sẽ không ứng phó nổi, ít người một chút lại đỡ căng thẳng hơn.

Chủ yếu là vì cô không có áp lực tâm lý, cũng không ôm mộng vừa lên sóng đã có đại gia tặng quà. Thay vào đó là cảm giác phấn khích và mới lạ nhiều hơn.

Bạn cùng phòng của cô, hoặc là học bá chăm chỉ nỗ lực, ngày ngày di chuyển giữa phòng tự học và thư viện như Chu Dĩnh và Lý Thi Tình; hoặc là trạch nữ đắm chìm trong tiểu thuyết và game, cả ngày ngoài giờ học chỉ ru rú trong phòng như Lâm Quyên Tư và Cận Hân.

Trần Già Lị thì ở khoảng giữa, không dám để rớt môn nhưng cũng không quá chăm học, có chơi game nhưng không quá nghiện.

Vì vậy, livestream đối với cô là một trải nghiệm mới mẻ ngoài những chuỗi ngày nhàm chán. Kiếm được chút tiền tiêu vặt thì vui, mà không được thì cũng chẳng quá thất vọng. Cô không sống dựa vào việc này.

“Sao cậu không qua Đấu Miêu, bên đó đông người hơn mà, lượt xem cũng lớn hơn Sa Ngư nhiều!”

Cận Hân thường ngày cũng hay xem livestream, và trùng hợp là cô nàng hay xem trên nền tảng Sa Ngư mà Trần Già Lị đã ký hợp đồng. Nhưng cô ấy chủ yếu xem các streamer chơi game, thỉnh thoảng lướt qua khu vũ đạo xem các em gái nóng bỏng nhảy múa, chứ gần như không bao giờ vào khu giải trí.

Nền tảng Sa Ngư đã qua thời hoàng kim từ lâu, lượng người dùng cứ giảm dần theo từng năm.

Trần Già Lị hít nhẹ một hơi, cả khuôn mặt nhăn lại: “Đấu Miêu hot thật, nhưng ba mẹ, cô dì chú bác, anh chị em của tớ đều dùng cái đó.”

Thế thì làm sao cô dám livestream ở đó?

Nhanh thì chỉ ngày hôm sau là cả họ biết chuyện cô đi làm streamer, vừa xấu hổ vừa xã hội chết mất. Chắc chắn sẽ bị mắng một trận tơi bời, rồi bị cấm không được làm mấy trò vớ vẩn ở trường.

Cận Hân nghe vậy liền khựng lại.

Cũng đúng, Đấu Miêu có chức năng “những người bạn có thể biết”, nó sẽ tự động gợi ý một loạt video. Có lần cô nàng còn lướt thấy video của một người họ hàng xa, dù không có cách thức liên lạc nhưng từng gặp mặt vài lần ở các bữa tiệc.

Nghe lỏm được câu chuyện, Lý Thi Tình cũng quay đầu lại góp lời: “Đúng đó, hơn nữa không phải người thân nào cũng… thấu tình đạt lý đâu. Biết Già Lị livestream thế nào cũng sẽ đi bàn tán, nói những lời không hay.”

Cô ấy nói rất khéo, nhưng ai cũng hiểu.

Nhiều người vẫn có ấn tượng không tốt về ngành livestream.

Trần Già Lị nhún vai, chớp mắt: “Không sao đâu, tớ cũng chỉ chơi cho vui thôi mà.”

Lý Thi Tình giơ tay làm động tác cổ vũ, “Tụi mình còn trẻ mà, cứ thử nhiều thứ cũng tốt thôi.” Ít nhất thì họ vẫn còn đường lui.

Chờ Trần Già Lị và Cận Hân trang điểm xong, cả năm người kéo nhau ra cổng trường ăn ở một quán cá nướng rất nổi tiếng. Vì về phòng chuẩn bị hơi lâu nên họ đã đi lệch giờ cao điểm, không cần chờ đợi đã có bàn.

May mắn là cả năm người trong phòng đều hợp khẩu vị, đặc biệt là khoản ăn cay. Trần Già Lị, Cận Hân và Lâm Quyên Tư là người bản xứ thành phố S, nổi tiếng ăn cay. Lý Thi Tình đến từ tỉnh C láng giềng, còn quê của Chu Dĩnh ở tỉnh H cũng nổi tiếng ăn cay không kém.

Vì vậy, mỗi lần phòng 401 đi ăn chung đều rất vui vẻ và hòa hợp.

Buổi chiều không có tiết, cả đám quay về phòng ngủ một giấc.

Lúc Trần Già Lị tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại ba người họ, Lý Thi Tình và Chu Dĩnh đã ra ngoài phấn đấu cho sự nghiệp học hành. Cận Hân và Lâm Quyên Tư đều đang ở trong không gian riêng sau tấm rèm giường của mình, tiếng gõ bàn phím lộc cộc vang lên.

Trần Già Lị một lần nữa tỉ mỉ dặm lại lớp trang điểm.

Cô ngẩng đầu lên nói: “Tớ livestream đây.”

Cận Hân: “Okk.”

Lâm Quyên Tư: “Biết rồi.”

Mím đôi môi hồng phấn, Trần Già Lị không do dự nhấn nút bắt đầu phát sóng.

Biết rằng một lúc nữa cũng sẽ chẳng có ai xem, cô tạm thời không để ý đến màn hình livestream mà lấy ra chiếc điện thoại cũ đã bị thất sủng sau kỳ thi đại học nhưng vẫn còn dùng tốt để mở danh sách nhạc.

Một giai điệu Quảng Đông cổ nhẹ nhàng mà đầy cuốn hút vang lên.

Trần Già Lị bất giác gật gù theo nhịp nhạc, miệng vô thức ngân nga theo lời bài hát.

Cô lướt tay, thêm mười mấy bài hát muốn nghe vào danh sách chờ. Chợt nhớ ra lúc nãy ăn cơm xong có ghé qua hàng trái cây, giờ có thể lấy ra ăn cho đỡ buồn miệng khi ngồi không trên sóng.

Thế là cô lại đứng dậy.

Hoàn toàn không biết rằng khung chat trên kênh của mình đã bị ai đó spam liên tục.

【 Streamer mới à? Em gái xinh quá 】

【 Em gái xinh đẹp đủ tuổi chưa vậy 】

【 Cô đang ở ký túc xá? 】

【 Không ngờ em gái trông trẻ vậy mà cũng thích nghe nhạc xưa 】

【 Này! Sao không trả lời tôi? 】

【 Người đâu rồi… 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play