Người sắp lên chức bố là Bạch Lãng cẩn thận đặt tay lên bụng Bạch Miểu, tò mò hỏi:  

“…Một lần có thể sinh mấy bé nhỉ?”  

“…………………………”  

Bạch Miểu giơ tay tát nhẹ em trai một cái, vừa bực vừa buồn cười: “Em thật sự coi anh là mèo à?”  

Bạch Lãng ôm chặt anh, hôn anh liên tục, mùi tin tức tố trên người anh khiến Bạch Miểu cảm thấy an tâm.  

Mùa đông, hai người rúc vào căn phòng ấm áp, mười ngón tay đan xen, tựa sát vào nhau.  

Hình như… cũng không tệ lắm nhỉ.

“Phu nhân phải ăn nhiều một chút nhé.”  

“Anh ăn rồi.”  

“Ăn thêm một miếng nữa được không?” Bạch Lãng lo lắng gió lùa ở tầng một quá lạnh, khoác cho Bạch Miểu một chiếc áo lông chồn.  

Bạch Miểu nhăn mặt chê bai: “Trước đây em ghét nhất mấy thứ lông thú này mà, còn nói mấy Omega quấn lông thú đều là hàng lẳng lơ.”  

“Phu nhân của đại vương làm sao có thể không có áo lông?” Bạch Lãng tự khoác cho mình một chiếc áo da đen, cười nói: “Phu nhân mặc lông chồn thật đẹp, lông thú phải để mỹ nhân mặc mới toát lên khí chất cao quý.”  

“Được rồi được rồi, vậy anh không ăn nữa được không? Anh không muốn ăn cà rốt.”  

“Meo mấy tiếng em nghe thử, em sẽ cho anh không ăn.” Bạch Lãng hứng thú nhìn Bạch Miểu: “Meo đi?” Anh vốn nghĩ rằng phu nhân kiêu ngạo của mình chắc chắn sẽ không chịu kêu, vậy thì đành ngoan ngoãn ăn cà rốt thôi, cà rốt rất tốt cho sức khỏe mà.  

“… Meo meo meo.” Bạch Miểu đỏ mặt, lí nhí kêu vài tiếng, “Được rồi, anh lên lầu nghỉ đây.”  

Bạch Lãng bị tiếng mèo kêu của cậu làm tim mềm nhũn, nắm lấy cổ tay Bạch Miểu đẩy ngã xuống sofa, thấp giọng nói: “Phu nhân, đã lâu chúng ta không thân mật rồi, chi bằng…”  

“Không, anh không muốn.” Bạch Miểu đẩy em trai ra, ngồi dậy trên sofa: “Em thử nghĩ lại chuyện trước kia đi! Chờ em hết ngu rồi hãy hôn anh!” Nói đến đây Bạch Miểu bỗng khựng lại, không đúng, trước khi em trai bị ngu anh cũng đâu có cho nó hôn đâu chứ!  

Thế mà chỉ trong một thoáng không để ý, cả người đã bị quấn chặt trong chăn rồi bế vào phòng ngủ…  

“Phu nhân, anh đã thích em chút nào chưa?”  

“… Vì con, một chút.”  

“Vậy gọi em một tiếng ‘anh’ đi.”  

“… Anh mới là anh của em!”  

“Em không nhớ.” Bạch Lãng cúi người chạm vào nơi sâu nhất trong Bạch Miểu, “Em chỉ nhớ, em là chồng của anh.”  

Bạch Miểu đỏ bừng mắt, cắn chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng.  


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play