Nửa tháng sau, anh được quân y đưa về, nói rằng bị va đập vào đầu khi làm nhiệm vụ, bây giờ có chút mất trí nhớ.  

Bạch Miểu nghe xong mà nước mắt sắp trào ra, đúng lúc đó, Bạch Lãng bước xuống xe, từ dáng vẻ đến thần thái đều không khác gì trước đây.  

Bạch Miểu thở phào nhẹ nhõm.  

Nghĩ bụng chỉ cần không bị thương tật, còn đi được, biết cười, vậy chắc không sao đâu nhỉ?  

“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đây là phu nhân mà tôi đã phải trải qua muôn vàn khó khăn mới cướp về, mau! Nhốt anh ấy vào phòng tôi, đừng để anh ấy chạy mất!”  

Bạch Miểu ngơ ngác, mấy người lính thì vừa làm bộ làm tịch lôi Bạch Miểu về phòng ngủ, vừa nhỏ giọng nói:  

“Phu nhân, thông cảm chút nhé, hiện giờ ngài ấy nghĩ mình là sơn tặc đấy, không diễn theo thì ngài ấy sẽ nổi giận mất, mong ngài nhẫn nhịn chút nha~”  

Bạch Miểu: “Bao giờ em ấy mới bình thường lại?”  

“Cái này… khó mà nói trước được.”  

Mấy người lính đưa cậu về phòng xong thì đi mất, vừa hay nhìn thấy vị “đại vương sơn tặc” của bọn họ đang khoác một chiếc áo lông chồn trắng, bước vào đầy khí thế.  

Anh “bốp” một tiếng đẩy cửa vào, “bốp” một tiếng đóng cửa lại, khoác chiếc áo lên vai Bạch Miểu, cười nói: “Thế nào? Thích không? Phu nhân của tôi phải mặc lông chồn mới xứng!”  

Bạch Miểu im lặng một lúc, vỗ vai Bạch Lãng rồi nói: “...Em làm sao thế? Nhóc con.”  

Kết quả là Bạch Lãng lập tức đẩy cậu xuống giường, cười hì hì: “Lâu ngày không gặp, phu nhân, để tôi hôn một cái nào!”  

Bạch Miểu dốc sức đẩy anh ra, hét lên: “Tôi đang mang thai con của em đấy!”  

Sắc mặt Bạch Lãng thay đổi, vui sướng reo lên: “Khi nào vậy? Ha ha, thế này thì anh chạy không thoát rồi! Ngoan ngoãn sinh cho tôi cả đàn đi!”  

Bạch Miểu: “…”  

Sau khi mất trí nhớ, trong đầu Bạch Lãng toàn là chuyện con cái. Cậu nhìn thấy trẻ con nhà người ta là mắt sáng rực, rồi quay sang nhìn Bạch Miểu.  

“Bà xã…”  

Bạch Miểu đẩy mặt con chó sói lớn đang sáp lại gần ra, bực bội nói: “Em mất trí nhớ rồi sao vẫn bám dính lấy anh thế hả! Theo lẽ thường không phải em nên quên anh rồi anh phải một mình đau khổ sao? Giờ em còn chơi cosplay nữa à…”  

“Phu nhân.” Bạch Lãng nắm lấy tay Bạch Miểu, “Mắt anh to ghê, trông như mèo con vậy.”  

“…Anh là anh trai em, gọi anh đi.”  

“Meo meo meo? Anh nói cái thứ tiếng mèo gì thế! Anh là phu nhân của em.”  

Bạch Lãng ôm chầm lấy anh trai.  

Anh trai của anh thân hình nhỏ nhắn, mềm mại, dễ dàng bị đẩy ngã, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên lầm bầm oán trách.  

“Haiz… phiền chết đi được… Nếu sinh xong mà bố nó lại đần thế này thì biết làm sao đây… Hay là anh mua cho em một con mèo đi, tha cho anh đi, Tiểu Lãng!”  

Những lời này bị Bạch Lãng diễn giải theo một nghĩa khác.  

Rằng… phu nhân của cậu muốn chạy trốn.  

Phải nhốt anh ấy lại!  

Thế là Bạch Miểu bị Bạch Lãng giam trong phòng ngủ, nhưng thực ra cậu vốn dĩ đã là một người siêu lười, thích nằm trên giường nhất rồi. Dù có một Alpha mạnh mẽ tự xưng là sơn tặc muốn giam cậu cả đời, nhưng người này lại đối xử với cậu cực kỳ dịu dàng. Lúc này, Bạch Lãng đang đút đồ ăn vặt cho cậu từng miếng một, để cậu tựa vào bờ vai rộng lớn của mình… Cuộc sống kiểu này đối với một Omega không có hoài bão lớn như cậu cũng khá ổn.  


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play