Đây là lần đầu tiên từ khi bị thương mà Đàm Từ có một giấc ngủ sâu đến vậy. Khi mở mắt ra, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, anh có chút bỡ ngỡ không biết giờ là mấy giờ.
Cảm giác đau nhức trên cơ thể biến mất, thay vào đó là sự thư thái hiếm hoi. Anh nằm một lúc để định thần, rồi nhớ lại rằng mình đã ngủ quên trong lúc dựa vào giường.
“Vu Âm,” anh thầm nghĩ, bật cười nhẹ. Cô đã dành thời gian điều trị cho anh, vậy mà anh lại ngủ mất. Thật là lãng phí cơ hội ở bên cô.
Định kéo chăn ngồi dậy, tay anh vô tình chạm phải một vật mềm mại. Anh khựng lại, quay đầu nhìn. Đây là phòng của anh, người duy nhất có thể ở đây chính là cô.
Vu Âm nằm co ro dưới lớp chăn, cả người từ đầu đến chân bị bao kín. Đàm Từ bật đèn đầu giường, kéo nhẹ góc chăn ra và thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang ngủ say.
Dưới ánh đèn dịu dàng, làn da cô hồng hào, những hàng mi dài in bóng trên mí mắt. Đàm Từ khẽ cúi xuống, ngắm nhìn cô thật kỹ. Anh dịch người lại gần, vòng tay qua lớp chăn ôm lấy cô.
Thật là bình yên…Đàm Từ cảm nhận trái tim mình mềm nhũn. Anh thầm nghĩ, mở mắt ra và được nhìn thấy cô thế này chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT