Bà lão ôm mặt khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên gò má đã hằn dấu thời gian. Giọng bà nghẹn ngào:
“Sao ông ấy lại ngu ngốc như vậy? Ông ấy sợ nước mà lại dám mạo hiểm ra biển? Nếu về nhà mà phải khổ sở như thế, tôi thà rằng ông ấy cứ ở bên kia… Dù ông ấy có lấy vợ, sinh con cũng được, miễn là ông ấy còn sống!”
Nói đến đây, bà như không còn kìm nén được. Bà không dám tưởng tượng nỗi sợ hãi mà chồng bà phải đối mặt khi bước chân lên con tàu hàng, hay khi đứng trên tấm ván gỗ nhỏ giữa đại dương bao la. Và bà càng không thể hình dung nỗi tuyệt vọng tột cùng khi ông bị sóng gió cuốn trôi giữa biển khơi mênh mông, không một ai cứu giúp, để rồi cuối cùng bị nước biển nhấn chìm mãi mãi.
Chồng bà sợ nước là thế, vậy mà để trở về, ông lại chọn con đường nguy hiểm nhất – con đường biển – và cuối cùng ông ra đi cũng vì nước.
Vu Âm khẽ thở dài, ánh mắt trầm ngâm. Cô nói:
“Bà ơi, còn một chuyện nữa cháu muốn nói với bà.”
Bà lão quay lại nhìn Vu Âm, ánh mắt m.ô.n.g lung. Vu Âm chỉ tay về phía sau núi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT