Phí Xu nhân lúc nhân viên quản lý không chú ý, lén liếc sang khu vực của những bệnh nhân bình thường kia để quan sát động tĩnh.
Và khi nhìn thấy bọn trẻ, cậu không khỏi kinh ngạc.
Những đứa trẻ nhỏ như vậy, thoạt nhìn cũng rất hoạt bát rốt cuộc mắc bệnh tâm thần gì mà phải nhập viện?
Người hộ sĩ dẫn đường cho Phí Xu vừa hay đứng ngay bên cạnh. Giờ này, hầu hết các tù nhân đều đã ăn xong và bắt đầu đi lại xung quanh, không còn ai quá để ý đến cậu nữa. Cảm thấy đây là cơ hội tốt, Phí Xu hạ giọng hỏi: “Những đứa bé kia cũng là bệnh nhân sao?”
Hộ sĩ chỉ thoáng dừng lại rồi gật đầu, trả lời rất tự nhiên, dường như hoàn toàn không thấy có gì bất ổn khi cung cấp thông tin chi tiết về bệnh viện cho một tử tù: “Đúng vậy. Phụ huynh của bọn nhỏ đã tự nguyện đưa chúng vào đây, mong viện trưởng giúp đỡ điều trị.”
Phí Xu càng nghe càng cảm thấy khó hiểu. Những căn bệnh mà hộ sĩ vừa liệt kê khiến cậu không biết nên cười hay nên khóc. Hiếu động, nghịch ngợm, hay thậm chí chỉ là kén ăn… cũng được coi là bệnh sao?
“Cả kén ăn cũng tính là bệnh à?” Cậu lẩm bẩm. Khi còn nhỏ, cậu cũng rất kén ăn, nhưng gia đình cậu luôn bao dung và thông cảm. Nghĩ lại, cậu cảm thấy may mắn vô cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT