Kỷ Sơ Đào có tính cách thẳng thắn, chưa được mấy ngày, nàng đã vứt chuyện ngự yến ra sau đầu. Nếu đại tỷ đã nói chỉ mượn chuyện này để thăm dò Kỳ gia, thì không còn gì phải lo lắng nữa.
Chẳng qua thỉnh thoảng nàng liếc nhìn cuộn tranh đã vương một lớp bụi mỏng trong bình sứ, nàng vẫn sẽ nhíu mày, thất thần chốc lát.
Ngày tháng yên ổn như thể bình yên trước giông bão.
Đêm, trăng tựa sương trong, cung tỳ gác đêm cầm một chiếc đèn lồng ngủ gật. Còn trên chiếc giường mềm mại được chạm khắc tỉ mẩn bên kia, cách một tấm màn sa rũ như sương khói, có thể thấy Kỷ Sơ Đào nhíu chặt mày, hơi hé đôi môi hồng thắm, phát ra tiếng thở dồn dập.
Một cơn ác mộng, trước mắt đỏ rực, ngọn lửa mặc sức lan tràn nuốt chửng căn phòng, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Kỷ Sơ Đào.
Nóng quá…
Kỷ Sơ Đào không biết mình ở chốn nào. Nàng mơ thấy mình bị người ta đuổi giết, phía sau là ánh đao bóng kiếm.
Nàng chạy bạt mạng, trái tim đau như nổ tung ra, bên tai toàn là tiếng gió rít vù vù và tiếng lửa cháy.
“Tam Công chúa ở đây! Đừng để nàng ta trốn thoát!” Có kẻ hét lớn.
Màn đêm tối như vậy, gió thổi lạnh nhường ấy, Kỷ Sơ Đào hoảng sợ chạy loạn, bỗng vấp chân, ngã “bịch” một tiếng trên nền đất, trâm ngọc vỡ nát, mái tóc đen xoã khắp vai.
Nàng chưa kịp bò dậy, một đám người mặt mũi méo mó đã cười gằn bao vây lại. Nàng nằm bò trên đất, không ngừng co rúm người lại, đôi mắt đong đầy nước mắt phản chiếu lại ánh sáng lạnh lẽo của đao kiếm.
Lưỡi đao giơ lên, Kỷ Sơ Đào tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng nỗi đau trong tưởng tượng chưa đến. Một loạt tiếng đao kiếm chạm nhau, sau đó là mấy tiếng thình thịch nặng nề, mấy người đứng đầu nặng nề bay xa hơn một trượng như bao cát, va vào tường cung lăn xuống, mãi không bò dậy được.
Kỷ Sơ Đào run lẩy bẩy mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt có một thân hình thẳng tắp chắn trước người nàng. Gió đêm gào thét, cuốn lớp áo choàng tối màu của hắn vang lên phần phật, ánh đuốc mạ lên thân hình cao lớn của hắn một lớp ánh sáng ấm áp màu vàng đỏ.
Hắn mặc bộ chiến bào giáp đen, cây kiếm trong tay hãy còn đang nhỏ máu, uy phong lẫm liệt như thiên thần giáng lâm.
“Là hắn! Sao có thể?!”
Khí thế hung hăng của đám hung đồ lập tức biến mất sạch, dường như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, sắc mặt sợ hãi, lấy Kỳ Viêm làm trung tâm run rẩy lùi về sau.
“Không ai được phép động vào nàng ấy!” Giọng nói cực kì áp bức, mang theo sự lạnh lẽo của màn đêm.
“... Đi!” Kẻ đứng đầu bò dậy từ góc tường, nôn ra một ngụm máu, dẫn thuộc hạ chật vật chạy trốn.
Nam nhân cao lớn thu kiếm vào vỏ, quay người lại, ngồi xuống trước mặt Kỷ Sơ Đào. Hắn ngồi ngược hướng ánh lửa, cằm vẫn còn dính vài giọt máu như chu sa, khuôn mặt bướng bỉnh anh tuấn ẩn dưới màn đêm tối mịt, chỉ có một đôi mắt sáng rực lạ thường.
“Kỳ Viêm…” Kỷ Sơ Đào nghe thấy tiếng mình vang lên thút thít.
Hắn giơ bàn tay nhuốm máu về phía Kỷ Sơ Đào, Kỷ Sơ Đào run rẩy, nghẹn ngào tránh chạm vào hắn.
Tay Kỳ Viêm cứng đờ giữa không trung, sau đó hắn thu tay lại cẩn thận lau sạch vào vạt áo, cởi lớp áo choàng ra, choàng lên thân thể run rẩy của Kỷ Sơ Đào.
“Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương điện hạ.” Giọng nói trầm thấp, có sự dịu dàng khác hẳn ban nãy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỷ Sơ Đào lau nước mắt, ngờ vực đặt đầu ngón tay lạnh ngắt lên lòng bàn tay hắn. Bàn tay mang vài vết chai thon dài mạnh mẽ, chỉ kéo nhẹ một cái, đã đỡ nàng dậy khỏi nền đất đầy tuyết phủ chưa tan.
“Kỳ Viêm, vì, vì sao…” Nàng nghẹn ngào hỏi, dường như đang cầu xin một câu trả lời có thể thuyết phục mình.
“Năm ấy thần chịu liên luỵ vào ngục, chỉ có điện hạ tin thần vô tội.” Giọng nói của hắn mang sức mạnh khiến người khác tin phục.
“Vậy nên, ngươi sẽ bảo vệ bản cung sao?”
“Đúng vậy, mãi mãi.”
Gió lạnh thổi đến, đốm lửa phấp phới bay lên trời. Kỳ Viêm ở trước đống tro tàn đổ nát lặng lẽ nhìn nàng, im lặng chốc lát, môi mỏng hơi hé, nói thầm lời gì đó bên tai nàng.
Có lẽ đó là một câu vô cùng quan trọng, nhưng cảnh trong mộng mơ hồ, Kỷ Sơ Đào không nhớ hắn đã nói gì. Chỉ nhớ hắn kéo nàng vào lòng, chiến giáp chạm vào khuôn mặt nàng, lạnh thấu xương.
“Kỳ ái khanh, lần này ngươi lập được đại công, muốn gì thì cứ nói, trẫm nhất định sẽ thỏa mãn!”
“Mong cầu một đời của thần, chỉ muốn cưới Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa làm thê.”
Vô số phân đoạn tình tiết cuốn trôi đi như dòng nước lũ, cảnh trong mộng đan xen, cuối cùng dừng lại ở cảnh quen thuộc nhất ấy.
Trong tẩm phòng hoa lệ nguy nga, sa đỏ màn mềm, nến hỉ thành đôi, Kỳ Viêm mặc bộ hôn bào thong thả bước đến, cong lưng cúi người, nhẹ nhàng cầm quạt tròn che mặt của nàng đi.
Ánh lửa rực rỡ, màn sa lay động, nàng nhìn thấy bộ hôn bào chất lượng tuyệt đỉnh như đám mây tuỳ ý rơi xuống đất, cơ thể rắn chắc giống như một bức tường nóng rực, giam giữ lấy nàng.
Trên ngực hắn có một nốt ruồi chu sa nhỏ.
…
“Kỳ Viêm…” Kỷ Sơ Đào tỉnh lại từ trong giấc mộng ướt át.
Trời đã sáng hẳn, nhớ ra ban nãy mình gọi tên ai, Kỷ Sơ Đào luống cuống che miệng mình, kéo chăn lên che mặt, ủ rũ lăn lộn hai vòng.
Sao lại… lại… lại mơ thấy Kỳ Viêm nữa rồi!
Lần này không chỉ lộ mặt, ngay cả tên cũng chắc chắn là hắn. Tiền căn hậu quả đứt đoạn, không ngờ có thể xâu chuỗi lại thành một câu chuyện nhìn có vẻ trầm bổng dây dưa!
Chắc chắn là “Ngày trông sao, đêm mơ vậy”, mấy ngày trước nàng gặp Kỳ Viêm ở cung yến, nên mới mơ thấy hắn vào buổi đêm!
Kỷ Sơ Đào chắc chắn là như vậy. Phò mã gì, anh hùng gì chứ, chắc chắn là giả!
Đúng, đều là giả cả!
Kỷ Sơ Đào nghĩ ra gì đó, lật chăn ra, chân trần xuống giường, giẫm lên tấm thảm mềm mại đi thẳng đến thư án ở gian ngoài. Nàng rút mấy cuộn tranh trong bình sứ, mở ra xem, càng nhìn càng cảm thấy thân hình nam tử trong tranh giống hệt Kỳ Viêm!
Vẫn nên đốt đi cho xong, tránh cho đêm dài lắm mộng, quấy nhiễu lòng người!
Kỷ Sơ Đào ôm cuộn tranh đứng dậy, tìm thấy chậu than, thả xấp tranh ấy vào.
Vãn Trúc bưng nước sạch và khăn mặt đi vào, đã nhìn thấy Kỷ Sơ Đào chỉ mặc một lớp áo trong mỏng, đi chân trần ngồi trên đất, một đống tranh vẽ trong chậu than, ánh lửa đốt cháy cao hơn một thước. Nàng ấy không khỏi sợ hãi, hét lên: “Thu nhiều sương lạnh, sao điện hạ lại đi chân trần trên đất?”
Phất Linh nghe tiếng đi vào, cũng hét lên: “Mau, mau gọi người dập lửa!”
“Đừng, số tranh này đều cần đốt đi đấy.” Kỷ Sơ Đào gọi Phất Linh đang hoảng sợ, tận mắt nhìn những bức tranh phiền phức hoá thành đốm lửa và tro tàn bay bay, bấy giờ mới hoàn toàn yên tâm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bồ Tát phù hộ, chỉ mong sau này không mơ thấy những thứ kì lạ ấy nữa.
Nàng chỉ thích quân tử ôn hoà, không thích võ phu chốn quân doanh, đã định sẵn sẽ là người ở hai thế giới với Kỳ Viêm. Sao có thể phát triển thành câu chuyện sầu triền miên như vậy chứ!
Nàng dùng đồ ăn sáng xong, đã có thị tỳ đến thông báo: “Điện hạ, Hoàng thượng tới rồi.”
“A Chiêu?” Kỷ Sơ Đào nghe vậy ló đầu ra xem, chỉ thấy Kỷ Chiêu mặc một bộ thường phục đỏ thắm, đầu đội màn sa lộ trán, ôm một xấp tên trúc tiền hô hậu ủng đi đến.
“Tam Hoàng tỷ!” Kỷ Chiêu rất vui mừng, ở ngoài cửa thúc giục Kỷ Sơ Đào: “Tam Hoàng tỷ mau ra đây, chúng ta đi Diên Niên Uyển chơi ném tên!”
Kỷ Sơ Đào liếc nhìn phía sau lưng hắn, xác định đại tỷ không ở đây, bất ngờ nói: “Hoàng thượng không cần làm bài à? Sao Đại Hoàng tỷ lại nỡ cho đệ ra ngoài chơi hôm nay vậy?”
“Gần đây Đại Hoàng tỷ không có thời gian quản trẫm đâu.”
“Vì sao?”
Kỷ Chiêu ra hiệu đám cung thị lui xuống, một mình đi vào điện, ngồi khoanh chân ở đối diện Kỷ Sơ Đào, nói nhỏ: “Tam Hoàng tỷ còn chưa biết à? Có chuyện lớn rồi! Nghe nói có người tìm thấy rất nhiều binh khí và áo giáp ở hậu viện của Lang Nha vương. Trưởng tỷ hạ lệnh trong đêm, trước tiên giam lỏng phủ Lang Nha vương với tội mưu nghịch, sau đó lại liên quan đến phủ Trấn Quốc hầu, bắt cả Kỳ Viêm vào thiên lao! Mấy ngày nay, trưởng tỷ đang bận xử lý chuyện này…”
“Đợi đã,” Kỷ Sơ Đào cắt lời Kỷ Chiêu, không dám tin nói: “Kỳ Viêm vào ngục rồi?”
“Đúng vậy! Vì chuyện này nên tảo triều hôm nay sắp nổ tung đến nơi rồi, cãi cọ ầm ĩ, khiến sắc mặt trưởng tỷ trông tệ lắm.”
Đại tỷ lấy lí do ban hôn để thăm dò dã tâm của Kỳ gia, rồi thận trọng từng bước nhử mồi, chẳng qua để giờ phút này thu lưới.
Kỷ Sơ Đào hít thở dồn dập, lẩm bẩm: “Lang Nha vương mưu nghịch, liên quan gì đến Kỳ Viêm?”
Kỷ Chiêu nghĩ, nói úp mở: “Hình như là bắt được nhân chứng lén lút qua lại của họ, đối chất trên triều đường. Trấn Quốc hầu lại vụng về không giải thích được, chung quy là không trốn được tội kết bè kết đảng rồi…”
Kỷ Chiêu còn nói gì đó, Kỷ Sơ Đào đã không nghe lọt gì nữa, trong đầu đều là đoạn đối thoại trong giấc mộng đêm qua…
“Đừng sợ, có thần ở đây, không ai có thể làm tổn thương điện hạ.”
“Năm ấy thần chịu liên luỵ vào ngục, chỉ có điện hạ tin thần vô tội.”
Liên luỵ vào ngục… không lẽ là chỉ chuyện này?!
Chuyện trong mơ ứng nghiệm rồi, vậy nên sau này dẫu cứu nàng cũng được, thành thân cũng thế, đều rất có khả năng là thật!
Còn về mảnh ngọc đen đó, có thể là bây giờ chưa có, sau này Kỳ Viêm sẽ có được từ đâu đó không chừng…
Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào không khỏi lạnh sống lưng, trong lòng dấy lên đôi phần lo sợ bất an.
“Tam Hoàng tỷ, sao sắc mặt tỷ khó coi thế?” Kỷ Chiêu giơ tay ra quơ quơ trước mặt Kỷ Sơ Đào, lo lắng hỏi.
Kỷ Sơ Đào hoàn hồn, vội vã đứng dậy nói: “Hoàng thượng, ta có chuyện gấp tìm trưởng tỷ, không thể chơi với đệ được rồi.” Vừa nói, người đã vội vã cuống cuồng chạy ra ngoài điện.
Kỷ Chiêu gãi đầu, Tam Hoàng tỷ thường ngày ôn hoà yên tĩnh, đây là lần đầu thấy tỷ ấy sốt sắng như vậy!