Đương lúc chiều, ý thu bịn rịn, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên lười nhác.

Trong thiên điện cung Vĩnh Ninh, thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi ngồi sau thư án bên cửa sổ, trên người khoác một vạt nắng ấm áp mềm mại, màu vàng nhạt và sắc đỏ trên y thường đan xen, rực rỡ khôn cùng.

Nàng cúi đầu tỉ mỉ nhìn bức chân dung chưa hoàn thành trước mặt, vẽ một nam tử cao lớn mặc đồ cưới, tư thế khí độ đều bất phàm, nhưng lại chưa vẽ ngũ quan. Người cầm bút do dự hồi lâu, dường như không biết nên hạ bút như thế nào.

Đại cung nữ Vãn Trúc bưng điểm tâm bánh ngọt trái cây mới ra lò vào điện, nhìn thấy Công chúa của mình ngồi trước một bức chân dung lao tâm khổ tứ, không nhịn được cười nói: “Sao điện hạ lại vẽ nam tử này nữa rồi? Trừ khi, lại mơ thấy giấc mộng kì lạ đó chăng?”

Kỷ Sơ Đào bừng tỉnh khỏi thất thần, giấu đầu hở đuôi mà giơ tay che bức chân dung, nhưng bấy giờ đã muộn, nàng chán nản nói rằng: “Vãn Trúc, em đi đường không có tiếng à? Doạ chết bản cung rồi!”

Vãn Trúc là cung tỳ bên cạnh Kỷ Sơ Đào, tình cảm thân thiết, đương nhiên biết gần đây chủ tử thường mơ giấc mộng lạ, mơ đi mơ lại thấy cảnh tượng đêm tân hôn, ít nhất cũng đã bảy, tám lần, vô cùng kì lạ.

“Rõ ràng đã dùng viên an thần thái y kê rồi, sao vẫn mơ thấy giấc mộng ấy?” Vãn Trúc liếc mắt, như thể nhớ ra điều gì, tiến lên thần bí nói: “Theo như nô tỳ thấy, giấc mộng này hoạ chăng là gợi ý trời cao gửi đến người đấy! Tam điện hạ của chúng ta lớn rồi, nên tìm một lang quân như ý anh tuấn ân cần rồi!”

Khuôn mặt Kỷ Sơ Đào lập tức nổi lên một tầng ửng đỏ, quả thật người cũng như tên, trắng nõn đáng yêu như trái mật đào mới chín. Nàng ngại ngùng nói: “Cái miệng này của em, ngày càng không có quy củ rồi, cẩn thận ta phạt tiền tháng của em!”

Vãn Trúc rối rít xin tha, rồi lại liếc nhìn bức chân dung ấy, không nhịn được hỏi rằng: “Nhưng, điện hạ, sao những bức chân dung này không vẽ mặt vậy? Nô tỳ cũng muốn biết, người tình trong mộng của điện hạ trông như thế nào!”

“Em tưởng bản cung không muốn biết sao?” Vừa nhắc đến chuyện này, Kỷ Sơ Đào đã có chút thất vọng như thể mất mát gì.

Nàng chưa từng mơ thấy phò mã trong mơ có dung mạo ra sao.

Mỗi lần nàng mơ thấy cảnh tượng đại hôn của mình, đều chỉ có thể nhìn loáng thoáng bóng người cao lớn khoẻ mạnh của phò mã đứng sau lớp rèm, còn chưa tới lúc rèm sa vén lên hết, mộng cảnh bỗng đã dừng lại.

Đang thất thần, bỗng thấy cung tỳ trực ngoài điện đi vào bẩm báo: “Điện hạ, Thu Nữ quan cầu kiến.”

Thu Nữ quan là nữ quan theo bên cạnh Đại Công chúa, thường truyền lệnh thay Đại Công chúa. Kỷ Sơ Đào vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của nàng ta, đã biết hẳn không phải chuyện tốt.

Thu Nữ quan vào điện hành lễ, tầm mắt vô ý lướt qua giấy Tuyên Thành đang trải ra trên thư án, nhìn thấy trong tranh vẽ một nam tử, không khỏi sững sờ.

Đại tỷ có tâm tư kín đáo, nếu để nàng ấy biết nàng đang vẽ những thứ linh tinh này, e rằng sẽ lại lải nhải… Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào vội vã lấy cuốn sách đang mở che đi bức chân dung đó.

May thay, trên giấy vừa vẽ thân hình và đường nét khuôn mặt, dẫu cho nhìn thấy, cũng không phân biệt được gì.

“Đại tỷ bảo ngươi đến à? Nói đi, lại có chuyện gì cần dặn dò.” Kỷ Sơ Đào hỏi.

Thu Nữ quan thu mắt, nói bằng chất giọng bàn chuyện công: “Đại Công chúa điện hạ có lệnh, ba ngày sau trong cung bày tiệc để đón chào chủ tướng từ Bắc Cương trở về, mời Tam Công chúa cùng đến dự.”

“Ta không muốn đi.” Kỷ Sơ Đào nổi tính trẻ con che bức tranh kia, cụt hứng nói: “Có đại tỷ và nhị tỷ là đủ, bản cung đến làm gì?”

Những người hầu hạ Kỷ Sơ Đào đều biết, nàng có chút mù mặt, chưa chắc đã có thể ghép được mặt và tên của những người gặp vài lần. Vậy mà trên yến hội thường không thể thiếu cảnh lá mặt lá trái, chúc rượu qua lại khiến người ta đau đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thu Nữ quan dường như đã nhìn rõ suy nghĩ của nàng, không hề bận tâm mà nói: “Đại Công chúa đã nói, lần yến hội này liên quan đến tương lai quốc gia. Tam Công chúa là Đế cơ, đại diện cho bộ mặt thiên gia, không thể co đầu rụt cổ trốn tránh, để ngôn quan nói.”

Kỷ Sơ Đào hừ khẽ một tiếng: “Lời này rốt cuộc là ý của đại tỷ, hay là ý của Thu Nữ quan ngươi đấy?”

Thu Nữ quan luôn biết, Tam Công chúa có tính tình ngây thơ nên đối xử với nàng không cần kính cẩn như hai vị Trưởng Công chúa còn lại. Nay bị nàng nói trúng ngay chỗ hiểm, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng quỳ xuống giải thích: “Nô tỳ chỉ truyền lời thay Đại Công chúa, nếu có chỗ nào đắc tội Tam điện hạ, vẫn mong điện hạ rộng lòng bỏ qua.”

Kỷ Sơ Đào không định làm khó nàng ta, bèn nói: “Thôi vậy, dẫu sao đại tỷ cũng đã quyết định thay ta rồi… Thu Nữ quan còn chuyện gì không?”

Thu Nữ quan sững lại: “Không còn chuyện gì nữa.”

Nói xong, nàng ta cũng không dám dò xét chuyện bức chân dung nữa, hành lễ xong, khẽ khàng rời khỏi điện.

Kỷ Sơ Đào thở dài, duỗi cánh tay, nói: “Cung yến rườm rà, phiền phức nhất đấy.”

Vãn Trúc biết nàng đang rầu rĩ điều gì.

Có hai vị tỷ tỷ oai phong một cõi đè trên đầu, sự tồn tại của Kỷ Sơ Đào trông rất nhỏ nhặt không đáng kể, khó tránh bị kẻ khác đem ra so sánh.

Không lâu sau, người ở cục Thượng Phục mang lễ phục cần mặc tại cung yến đến, vẫn là bộ y phục màu đỏ cam thêu chỉ vàng, đẹp mà không tục, rất hợp với khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp của Kỷ Sơ Đào.

“Y thường cũng đã chuẩn bị xong rồi, đại điện hạ làm việc quả thực mạnh mẽ vang dội.” Vãn Trúc nhận lấy bộ y phục đỏ cam mềm mại tinh tế, treo trên giá gỗ đàn đen, vuốt phẳng từng chút nếp nhăn trên y phục.

Kỷ Sơ Đào một tay chống cằm, nâng mắt khỏi bức tranh chưa từng vẽ ngũ quan, liếc nhìn bộ lễ phục chỉnh tề trên giá gỗ, quả thực cực đẹp cực trang trọng.

Ai ai cũng biết Kỷ Sơ Đào là một người phú quý rảnh rỗi, không có lòng muốn lộng quyền, bởi vậy trừ lễ cúng tế hay Quỳnh Lâm ngự yến bắt buộc, đại tỷ ít khi bắt buộc nàng lộ diện. Sao lần này nàng lại không thể không đi?

Kỷ Sơ Đào không nhịn được tò mò hỏi: “Lần này người thắng về triều là ai, lại có thể khiến đại tỷ tiếp đãi bằng ngự yến?”

Vãn Trúc bất ngờ nói: “Kỳ Tiểu Tướng quân nhà Trấn Quốc hầu, điện hạ không biết sao?”

“Hình như đã từng nghe qua.” Kỷ Sơ Đào suy nghĩ trong chốc lát, nhíu mày nói: “Là phản tặc Trấn Quốc hầu Kỳ gia được chiêu an đấy à?”

“Tuy nói Kỳ gia từng là kiêu hùng ở Bắc Cương, sau đó mới được tiên đế chiêu an, nhưng đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi! Bây giờ Kỳ gia là mãnh tướng của Đại Ân chúng ta đấy ạ, đặc biệt là đích tôn Tiểu Tướng quân của lão gia tử Trấn Quốc hầu, chỉ hơn chứ không kém Trấn Quốc hầu ngày xưa. Bữa ngự yến này là để chúc mừng ngài ấy.”

Vãn Trúc sửa sang lễ phục, cười nói: “Nghe nói hôm nay Kỳ Tiểu Tướng quân nhập thành, bách tính nô nức ra xem, xếp thành hai hàng hoan hô, sắp đạp vỡ gạch đá xanh trên đường phố Hoàng Đô rồi. Điện hạ có muốn xem náo nhiệt không?”

Kỷ Sơ Đào thích sự ồn ào ngoài cung, nhưng lại ngại chải chuốt để ra ngoài phiền phức. Nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng lắc đầu: “Thôi, ồn ào quá. Có thể khiến bách tính trong kinh đô nô nức vây quanh, cảnh đón Kỳ Tiểu Tướng quân này cũng lớn quá rồi đấy.”

Vãn Trúc cũng tán đồng: “Kỳ Tiểu Tướng quân mười sáu tuổi đã có thể trấn thủ biên cương, nhập quan ba năm, đã liên tục hạ gục mười một toà thành trì Bắc Tống, chắc chắn là tướng tài trăm năm khó gặp của Đại Ân ta. Tuy nói là tuổi trẻ ngông nghênh… nhưng năm trước ngài ấy vô cùng khiêm tốn, lúc thắng lợi về triều cũng không phô trương như lần này. Đây là lần đầu tiên có động tĩnh lớn như vậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kỷ Sơ Đào không hề quan tâm những thứ này, buột miệng nói: “Tốt quá hóa lốp, ta thấy phô trương nhường này, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt cho vị Kỳ Tướng quân đó...”

Vãn Trúc bất ngờ, rồi lại nhìn Kỷ Sơ Đào. Nàng đã bỏ câu vừa rồi ra sau đầu, cầm bức tranh lên thổi khô mực, đưa ra ánh sáng nhìn tỉ mỉ hồi lâu, vẫn không nhớ ra đường nét của người trong mộng giống ai.

Vãn Trúc quan sát một lúc lâu, lại gần đưa ý kiến: “Có cần nô tỳ cho người sao chép vài chục, vài trăm bản, dán ở cổng thành không ạ? Hôm nay nhiều người, có lẽ sẽ có người nhận ra người mà điện hạ nghĩ đến.”

“Chuyện này sao có thể rêu rao được? Nếu đại tỷ, nhị tỷ biết, lại nói bản cung làm việc không đàng hoàng.”

Kỷ Sơ Đào lườm Vãn Trúc đang cười đầy ý xấu, cuộn bức chân dung lại rồi tiện tay cắm vào bình sứ bên cạnh. Trong bình đã cắm một đống cuộn tranh, đều là nam tử cao lớn chưa kịp vẽ mặt.

Tuy nói như vậy, nhưng cuối cùng lòng hiếu kì đang kiềm nén của Kỷ Sơ Đào vẫn bị thu hút. Nàng cong ngón tay về phía Vãn Trúc, chớp mắt nói: “Nhưng mà, có thể lén lút tra tìm, đừng để đại tỷ hay biết.”

Vãn Trúc cười “xì” một tiếng, đến gần: “Nếu tìm được có kẻ này thật, điện hạ định thế nào?”

“Chuyện này à,” Kỷ Sơ Đào chống má nghĩ một lúc, mím môi nói: “Nếu như tài mạo song toàn, ôn hòa dịu dàng tri lễ thì thôi. Nếu như…”

“Nếu là mãng phu trong quân doanh thì sao ạ?” Vãn Trúc cười xấu xa nói.

Kỷ Sơ Đào giơ ngón tay chọc vào má Vãn Trúc, giả vờ tức giận nói: “Sao em không mong ta tốt một tí thế? Nếu là mãng phu… Không thể nào, bản cung không thèm thích loại người ấy!”

Trăng ngả về Tây, sương mỏng khắp đường.

Kỷ Sơ Đào ngủ không được yên, lại mơ giấc mộng kì lạ ấy.

Trong mơ là cảnh tượng nàng hạ mình đại hôn, có lẽ là do quạt tròn thêu vàng che mặt, tầm mắt chỉ có một khoảng mờ mờ đỏ nhạt như sương khói. Nàng chỉ lờ mờ nhớ tẩm phòng của mình đang ở còn rộng rãi hào nhoáng hơn tẩm điện của cung Vĩnh Ninh, còn nàng đang ngồi ngay ngắn trên giường cưới chất đầy gấm vóc.

Người nàng gả cho chắc chắn là kẻ chức cao quyền trọng, vô cùng hiển hách.

Bóng sáng mông lung lắc lư, thời gian trong mộng tựa như không có hồi kết, không biết qua bao lâu sau, cửa tẩm phòng được lạch cạch mở ra, có người đi vào.

Bước chân của người đến vững vàng, dừng lại sau rèm sa ở nguyệt môn[*] của tẩm phòng, bóng dáng thẳng tắp khoẻ mạnh chiếu trên rèm mỏng hơi hơi lay động, như thể một ngọn núi cao không thể đi qua.

Tim Kỷ Sơ Đào không kiềm được đập nhanh.

Nàng không biết vì sao trong mơ mình lại căng thẳng nhường này? Nàng run lẩy bẩy giương mắt nhìn, nam nhân giơ tay chầm chậm vén mở rèm mỏng…

Nếu là trước đây, mơ đến đây sẽ bừng tỉnh.

Nhưng hôm nay dường như có gì đó khác, giấc mộng vẫn tiếp tục.

Sau khi vén rèm, đầu tiên lộ ra đôi chân thẳng tắp đi chiến hài của nam nhân, sau đó là chiếc eo quá đỗi khoẻ mạnh được phác họa qua đai ngọc, đó là thân hình nhiều năm tập võ mới có thể luyện được. Tiếp theo là vòm ngực rộng lớn, yết hầu hơi nhô và đường cong hàm sạch sẽ rõ ràng, sau đó nữa…

Nam nhân đi đến trước giường, cúi người đứng vững, giơ một bàn tay rõ từng khớp xương ra, cầm quạt tròn che mặt của Kỷ Sơ Đào đi.

Mông lung biến mất, tầm mắt rõ ràng, cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng nhìn rõ gương mặt của phu quân trong giấc mơ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play