Nhìn con mèo thế thân trước mặt không nói gì, Lệ Cảnh Hành cầm lấy viên đồ khô, cười khẩy một tiếng, rồi tùy tiện đưa cho trợ lý Vương.

Trợ lý Vương: “…”

Được thôi.

Anh cất viên đồ ăn vào túi áo trên, nhưng vừa cất xong thì phát hiện ánh mắt của con mèo trắng đã chuyển hướng nhìn mình chằm chằm.

Mèo con: Nhìn chằm chằm ——

Chẳng bao lâu, khi đang xác nhận lịch trình, trợ lý Vương cảm thấy có gì đó đang mò mẫm trên người mình. Anh cúi đầu, liền thấy một móng vuốt trắng muốt đầy lông đang cố nhét vào túi áo anh.

Trợ lý Vương: “?”

Hệ thống 0521 hét lên trong đầu mèo con: “Cô thiếu miếng ăn đến mức này à! Đồ đã tặng người ta rồi sao còn đòi lại được!”

Mèo con đáp lý lẽ hùng hồn: “Anh ta có ăn đâu!”

Cô mèo nhỏ cảm thấy vô lý thay cho chính mình, lại còn kêu thật to. Thật ra cô đói thật, đến giờ còn chưa ăn gì.

Đúng lúc đó, xe dừng lại, mèo con tiếc nuối thu móng vuốt về, theo sau đám người nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

Trước mặt là một cửa hàng đồ xa xỉ, Lệ Cảnh Hành bước vào trong, vừa định nói gì đó với nhân viên thì phát hiện con mèo không theo kịp.

Anh quay đầu lại, liền thấy mèo trắng đang thò đầu qua cửa kính, như bị choáng ngợp bởi nội thất xa hoa bên trong, không dám bước vào.

Lệ Cảnh Hành khẽ cong môi, bước qua bế mèo con lên và đưa vào trong.

Bị xách lên với tư thế không mấy thoải mái, mèo con rất bất mãn, hai tai cụp xuống, phát ra tiếng mèo giận dữ.

Lệ Cảnh Hành cười nhạt: “Nhận rõ thân phận của mình đi. Chẳng lẽ ngươi còn mong ta bế ngươi vào à?”

Mèo con: “…”

Phiền chết đi được.

Nhân viên cửa hàng: “???”

Các nhân viên đang tươi cười chào khách cũng bị câu nói này làm cho sững sờ.

Mèo con dưới ánh mắt của mọi người lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là "như ngồi trên đống lửa".

Mất mặt quá. Thật sự rất mất mặt.

Mèo con giơ một móng vuốt lên, đẩy tay Lệ Cảnh Hành ra khi anh định chọc vào đầu mình.

Lệ Cảnh Hành nhướn mày, cười lạnh: “Mèo, ngươi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta sao?”

Mèo con: “Meo meo meo?”

Người à, đầu anh có vấn đề à?

Hai bên bắt đầu đối đầu. Mèo con cong lưng, nghiêng đầu, rõ ràng là đang bắt đầu… chửi người.

Trợ lý Vương ho khan một tiếng, nhắc nhở Lệ Cảnh Hành: “Lệ tổng, chúng ta nên giải quyết công việc trước đã.”

Lệ tổng đã từng cho Lâm tiểu thư leo cây, có lẽ giờ anh cũng thức tỉnh rồi, quyết định bù đắp chút ít. Trợ lý Vương thầm thở phào nhẹ nhõm, như vậy khi đối mặt với Lệ lão phu nhân, ít nhất cũng tránh được việc bị trách mắng.

Lệ Cảnh Hành dừng lại, thản nhiên nói:

“Anh, dẫn nó đi chọn một bộ đồ để dự tiệc.”

Nói xong, anh bắt chéo chân, ngồi xuống sofa ở khu vực nghỉ ngơi.

Trợ lý Vương: Ai cơ?

Anh nhìn theo hướng chỉ, liền đối diện với đôi mắt mèo to tròn đầy ngây thơ.

“Meo~”

Đúng vậy, là tôi đấy!

Cô mèo nhỏ đứng dậy, phủi bộ lông mềm mượt, sau đó thong thả nhảy xuống sofa, theo sau trợ lý Vương đang bối rối bước về phía trước.

Vừa đi, cô vừa bảo hệ thống hiển thị giá cho mình xem.

Mèo con sẽ không mua đồ vừa túi tiền, chỉ mua đồ đắt nhất.

Hôm nay phải thử xem túi tiền của nam chính này sâu đến đâu.

Thấy trợ lý Vương thực sự dẫn mèo đi chọn đồ, nụ cười trên mặt nhân viên suýt nữa không giữ được. Cô nhìn con mèo trắng, nghĩ thầm rằng cửa hàng có bán vài phụ kiện cho mèo, nhưng quần áo cho mèo thì… Chưa nghĩ xong, cô đã thấy con mèo trắng hớn hở chạy về phía một chiếc vòng cổ đính kim cương xanh lục bảo, dựng thẳng hai chân sau, dùng hai móng vuốt trước bám vào tủ kính, trông như rất muốn có nó. Sau đó nó quay lại nhìn trợ lý Vương, ánh mắt đầy mong chờ:

“Meo!”

Nhân viên: Đỉnh thật!

Trợ lý Vương: “…”

Anh nhìn nhân viên, rồi lại nhìn con mèo nhỏ với ánh mắt sáng rực giống hệt nhau, khẽ thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mèo con kêu lên: “Meo meo!”

Tôi muốn cái này!

Cái này nữa!

Cái này, cái này nữa!

Trợ lý Vương nhìn con mèo đi đến đâu là giơ móng vuốt chọn đồ đến đó. Nhân viên thì không ngừng khen ngợi, suýt nữa tâng bốc con mèo lên tận trời xanh.

Mèo con được khen đến nỗi lâng lâng, thậm chí còn nghĩ:

Khi con người đặt tên cho minh, đúng lúc đó mình đang tham gia một cuộc thi ở cơ quan, nên họ đặt tên mình là "Tái Tái".

Nhưng giờ nghĩ lại, cái tên đó không đủ đẳng cấp.

Gọi là "Tái Tái" làm gì, đáng lẽ mình phải tên là "Tái Thiên Tiên" mới đúng!

“Nhìn bé con này mà xem, bộ lông đẹp quá, tôi chưa thấy con mèo nào đẹp như vậy! Đã thế đôi mắt còn như tuyết vậy! Thật sự, tôi không rời mắt nổi, đúng là chỉ có Lệ tổng mới nuôi một con mèo đẳng cấp như vậy…”

Mèo con dựng thẳng tai, cẩn thận lắng nghe mọi lời khen ngợi dành cho mình.

“Phải rồi, trợ lý Vương, mèo của Lệ tổng tên gì vậy?”

Trợ lý Vương ngập ngừng.

Cô mèo nhỏ lập tức ngẩng mặt lên, kêu thật to: “Meo!”

Tái Thiên Tiên!

Tôi là Tái Thiên Tiên!

Hệ thống: “…”

Nhức đầu quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play