Vẻ mặt của tộc trưởng vô cùng phấn khích: “Thần sử, cái nón cói mà ngài làm ra còn hữu dụng hơn so với da thú nhiều! Các dũng sĩ tuần tra đội mà không hề che khuất tầm nhìn chút nào!”
Trước kia khi trời mưa các thú nhân phải dùng da thú để che mưa, không chỉ che khuất tầm nhìn mà còn phải dùng một tay để giữ, rất bất tiện, nhưng bây giờ có nón cói rồi họ không cần dùng tay giữ nữa, cũng không cần lo đầu bị ướt.
Tộc trưởng: “Thần sử, ngài để cho đám người của Nghê đan, đan...nón cói cho tất cả các thú nhân khác trong bộ lạc đi.”
Tộc trưởng cũng giống như Tố, chỉ có thể đếm đến mười, đếm rất lâu, cũng không biết bộ lạc thiếu bao nhiêu nón, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ để cho cô nhìn mà làm.
Trong suy nghĩ của Bành Vân, đan thêm một trăm cái nón cói nữa=với việc mấy ngày tới không cần làm việc nhưng vẫn có lương nên cô rất vui vẻ đồng ý.
Cô nghĩ nghĩ, đi vào nhà lấy cây dù da thú mà cô đã làm cách đây vài ngày ra, đưa cho ông ấy xem: “Tộc trưởng, đây là dù da thú, nó còn có thể che mưa...Người xem, có cần làm cho những thú nhân khác trong bộ lạc không?”
Cô dừng lại rồi nói thêm: “Các thú nhân ở Thần giới đều dùng thứ này để che mưa, hầu như mỗi thú nhân đều có vài cái ở nhà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT