Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, tuy đại vu đã sống lâu nhưng vẫn luôn ở trong bộ lạc, kiến thức có hạn. Cụ tận mắt nhìn thấy Bành Vân tiến vào trạm cũng tự mình nếm thử túi muối, xã hội nguyên thủy không có tuyên truyền chống mê tín nên đại vu bị cô lừa cũng là điều dễ hiểu.
Bành Vân có rất nhiều câu muốn hỏi, như là năm ngoái mùa tuyết kéo dài bao nhiêu ngày, mùa tuyết mỗi năm trước đó là bao nhiêu ngày. Nhưng làm "Thần sử", ngay cả những chuyện này cô cũng không thể không biết được, cô chỉ có thể tạm thời nhịn xuống sau này có cơ hội sẽ từ từ hỏi thăm.
Bành Vân đi đến phiến đá, đưa lưng về phía đại vu, đứng im, nhìn "hình vẽ que" trên phiến đá trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng: “Thần Thú đã biết chuyện của người từ lâu, đây cũng là lý do con ở lại bộ lạc Xích Diễm, tối nay con sẽ báo cáo chuyện của người với Thần Thú...Về phần Thần Thú sẽ xử lý như thế nào thì người hãy ở nhà chờ tin tức đi!”
Đại vu lại quỳ xuống, cụ nằm sấp xuống đất toàn thân run rẩy.
Bành Vân biết đạo lý đánh một gậy cho một quả táo ngọt, cô đi tới đỡ người từ dưới đất đứng lên, cười hiền hậu: “Người chủ động thừa nhận sai lầm thì cũng coi như biết sai có thể sửa. Thần Thú là một nữ thần tốt bụng, con sẽ nói vài lời tốt cho người, người không cần quá lo lắng.”
Đại vu tựa như người chết đuối bắt được mảnh gỗ trôi dạt cuối cùng, nắm chặt nắm đấm trước ngực, hành lễ với Bành Vân: “Thần sử, tôi chưa từng hại người, chỉ là có chút động cơ ích kỷ, ngài nhất định phải giúp tôi nói tốt vài câu với Thần Thú...tôi vĩnh viễn ghi nhớ ân huệ của ngài!”
Sau khi ra khỏi nhà đại vu, Bành Vân cảm thấy toàn thân thoải mái, đại vu cũng bị cô lừa gạt, từ nay về sau cô có thể an tâm ở lại bộ lạc rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT