Bởi vì trạng thái thân thể những người này quá kém, tộc trưởng không còn dẫn bọn họ đi săn nữa, chỉ giao cho bọn họ một ít nhiệm vụ dễ dàng hơn hoặc là trực tiếp để bọn họ ở lại trong bộ lạc làm ruộng, nghỉ ngơi.
Nhị Cường nghĩ đến thân thể ngày càng gầy yếu của những người kia, thở dài, trịnh trọng gật đầu: “Đại vu, tôi biết rồi!”
Bành Vân ngồi xổm trước lồng, nhìn thỏ hoang ăn cỏ hơn nửa giờ, thấy đã gần trưa cô liền về nhà nấu cơm.
Gần đây cô quá bận rộn nên các lớp học ở trường đã hoàn toàn bị ngừng lại, tiết học đang bị thiếu cho nên cô dự định chờ mùa đông sẽ dạy bù.
Dù sao thì mùa đông cũng không có việc gì làm, thú nhân trưởng thành cũng có thời gian đi học.
Buổi trưa Tố không trở về nên cô không làm quá phức tạp, cô chỉ ăn một túi chân gà chanh ăn liền mà cô đã mở hôm qua, một bát canh trứng rau dại và một bát cơm hấp với hạt dẻ thịt khô.
Chân gà chanh chua cay ăn rất ngon, Bành Vân ăn đến mức “Mlem mlem”, đã lâu rồi cô không ăn đồ cay như vậy nên còn cảm thấy có chút không quen, cô dùng hết canh trứng rau dại và cơm hấp hạt dẻ thịt khô trên bàn để giảm bớt vị cay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT