Bành Vân cúi xuống nhìn kỹ bông hoa còn đang dang dở kia, mặc dù chỉ mới móc một nửa nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một loài hoa dại lạ nào đó bên bờ sông, chứ không phải là mẫu trong “Bách khoa toàn thư cách dệt”
Đối với thú nhân trong bộ lạc thì những loại thực vật không thể ăn được và không có chức năng đặc biệt được gọi chung là hoa, cỏ và cây. Các loại cây có ích được đặt tên ngẫu nhiên dựa trên màu sắc, hình dạng và mùi hương của chúng.
Quả bóng làm từ chỉ gai màu vàng nhạt được tạo ra bằng cách xoắn nhiều sợi gai mỏng lại với nhau, có trộn một ít sợi lông màu trắng ở giữa. Có vẻ như những sợi lông trắng đã giữ chặt chỉ gai lại với nhau, chỉ gai không được nhuộm đều nhưng lại rất giống với màu của hoa dại.
Bành Vân: “Lê, tất cả những thứ này đều là do cô làm sao?”
Lê lắc đầu, bắt đầu tách ngón tay ra đếm tên bạn bè: “Chỉ gai là Nguyệt đưa cho tôi, Hương giúp tôi xoắn nó, Nhã giúp tôi nhuộm, a mỗ tôi mài kim móc cho tôi, còn tôi thì tự móc bông hoa này, tôi không biết sai chỗ nào nhưng ở đây lúc nào cũng sai, a mỗ tôi nói có thể là do kim móc có vấn đề nên tôi mới đến đây hỏi cô.”
Lê cầm bông hoa còn dang dở lên đưa cho Bành Vân xem nhụy ở giữa, không hiểu sao nhụy hoa lại phồng lên, trông không được đẹp mắt cho lắm.
Sau khi cầm chỉ gai trên tay, Bành Vân càng kinh ngạc hơn: “Cô chỉ nhìn tôi đan mà đã học được sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT