Đại vu đưa cho cô tổng cộng chín ống thuốc, tất cả các loại thuốc mỡ đều có màu đen, nhưng đại vu có thể nhận biết tác dụng của những loại thuốc mỡ này bằng khứu giác.
“Thuốc này dùng để chữa các vết thương bên ngoài, thuốc này dùng để hạ sốt, thuốc này dùng để trị chán ăn sau khi mang thai, thuốc này dùng để hỗ trợ sinh nở, thuốc này dùng để loại bỏ độc của trùng...”
Bành Vân: “…” Sao lại cho cô thuốc trị ốm nghén rồi hỗ trợ sinh nở nữa vậy? Mấy cái này mà là loại thuốc thường dùng đó hả?
Nghĩ đến khứu giác đặc biệt nhạy bén của thú nhân... Trong lòng Bành Vân run lên: “Đại vu, người có thể ngửi ra là con đang mang thai hả?”
Cô và Tố không cùng một loài đúng không? Hổ và người có thể sinh con không? Không đúng, thú nhân có hình người cho nên chắc cũng coi là con người mà đúng không?
Chẳng phải thú nhân trong bộ lạc đã nói thú nhân giống cái rất khó có thể mang thai sao? Có rất nhiều vợ chồng thú nhân ở chung với nhau mười mấy năm mới có được một đứa con, cả đời có thể có được hai đứa con đã là kỳ tích rồi... Chắc là cô không dễ dàng trúng chiêu như vậy đâu nhỉ?
Chẳng lẽ bởi vì cô thuần con người nên thể chất tương đối đặc biệt sao…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play