Thùng gạo, bình gia vị và bình dầu cũng đầy ắp, nhìn rất có cảm giác an toàn và hơi thở cuộc sống.

Trong nhà chỉ có hai người là cô và Cố Gia Ngôn, bình thường mẹ Cố không có việc gì sẽ không qua bên này, cho nên lương thực trong nhà hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị phát hiện.

Đến giờ nấu cơm trưa, Lâm Vân Khê suy nghĩ một chút, lấy hơn một cân sườn từ trong không gian, mấy quả cà chua và dưa leo ra giếng rửa sạch.

Số sườn này cô định làm sườn chua ngọt, cà chua có thể xào chung mấy quả trứng gà trong bếp làm món trứng xào cà chua, dưa chuột dùng để trộn gỏi, làm món khai vị.

Mấy món này đủ cho cô và Cố Gia Ngôn ăn, nhiều hơn nữa thì ăn không nổi, cũng không ăn hết trong ngày được.

Niên đại này chưa có khí gas và khí đốt, sống ở nông thôn nên ngay cả một cái bếp than cũng không có.

Đều dùng lò đất nấu cơm, Lâm Vân Khê từng thấy ở nông thôn, cách làm rất đơn giản, cô thử mấy lần đã nhóm được lửa.

Lâm Vân Khê đã nấu cơm từ trước, đổ thêm nước vào nồi lớn, trần sơ loại bỏ tạp chất của xương sườn.

Sau đó đổ dầu vào nồi, sườn sau khi xào bề mặt vàng óng ánh, cuối cùng đổ rượu gia vị, đường, giấm, nước tương và nước vào để thành hỗn hợp giấm đường.

Xào đều, lửa lớn đến khi cạn nước, sau khi chín thì rắc một lớp vừng lên bề mặt.

Tiếp theo cho vào bát bốn quả trứng gà, thêm một chút muối ăn quấy đều.

Trong nồi lớn thêm một lượng dầu ăn vừa phải, đợi dầu nóng thì đổ trứng xào thành miếng nhỏ, vớt ra để đó.

Tiếp theo đổ cà chua đã thái thành từng miếng nhỏ, sau khi xào ra nước, cho muối ăn, đường trắng và trứng gà đã xào trước đó vào xào chung thêm một phút.

Rắc hành lá lên, món trứng gà xào cà chua màu sắc tươi sáng, chua ngọt ngon miệng đã xong.

Tiếp theo là dưa leo trộn, cắt dưa leo thành từng khúc rồi đập dẹp, đổ nước sốt làm từ muối ăn, đường trắng, nước tương, giấm và dầu vừng, trộn đều là được.

Nghĩ đến nhà có trẻ con, Lâm Vân Khê còn làm thêm món trứng hấp thịt băm.

Hai ngày nay "cô" bị thương nằm ở trên giường, Cố Gia Ngôn được đưa tới nhà cũ nhờ cha mẹ Cố trông nom.

Lâm Vân Khê để thức ăn đã làm xong vào trong nồi hâm nóng, dùng nắp nồi đậy lại, sau đó dựa theo trí nhớ đi về phía nhà cũ.

Dọc theo đường đi là người vừa mới tan làm, bọn họ mệt đến nổi đầu đầy mồ hôi, trên mặt lại tràn đầy sự vui sướng vì mùa màng bội thu.

Cảnh tượng trước mắt tuy rằng bình thường, nhưng thật sự khiến Lâm Vân Khê kinh ngạc, vinh quang của Trung Quốc thuộc về công lao của từng người dân.

“Vân Khê, hôm nay khá hơn chút nào chưa?” Trên đường, một bác gái hơn ba mươi tuổi ngăn cô lại hỏi.

Lâm Vân Khê nhận ra đây là thím Chu hàng xóm, lập tức cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, chuẩn bị đi đón Ngôn Ngôn về nhà.”

“Được, cháu mau đi đi, thím cũng phải nhanh nhanh trở về nấu cơm cho cả nhà, thật sự là kiếp trước thiếu nợ bọn họ mà.”

Thím Chu ngoài miệng nói lời oán giận, nhưng bước chân không hề ngừng nghỉ, vội vàng chạy về nhà.

Hai người nói chuyện xong, Lâm Vân Khê tiếp tục đi về phía nhà cũ, chỉ chốc lát sau đã thấy một cậu bé ngồi xổm ngoài sân, cầm một cành cây trong tay chọc xuống đất.

Một thân thể nho nhỏ, lẻ loi, khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, có thể là do tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Lâm Vân Khê có hơi muốn khóc.

“Ngôn Ngôn, về nhà ăn cơm.” Cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xổm bên cạnh Cố Gia Ngôn, dịu dàng nói.

Nghe thấy âm thanh, Cố Gia Ngôn dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Vân Khê, trong ánh mắt ngoại trừ mê mang còn có chút ngạc nhiên vui mừng.

Lâm Vân Khê lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.

Cố Gia Ngôn càng không thể tin được đây là mẹ ôm mình, cả người cậu bé cứng ngắc, tựa vào trong lòng mẹ không dám nhúc nhích.

Cậu bé ngẩng đầu lặng lẽ nhìn mẹ một cái, khi Lâm Vân Khê nhìn lại thì cậu bé lại bịt tai trộm chuông nhìn đi nơi khác.

Hôm nay mẹ rất khác so với bình thường, không mắng cậu bé, cũng không chê cậu bé bẩn, Cố Gia Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

Cậu bé giơ cánh tay lên thử ôm cổ Lâm Vân Khê, thấy mẹ không từ chối.

Thân thể cậu bé lại mềm nhũn tựa vào trong lòng mẹ, hai tay ôm cổ cô, cái đầu nhỏ gối lên gáy cô, còn yêu say đắm cọ cọ.

Lâm Vân Khê dịu dàng vỗ lưng con trai, trong lòng lại âm thầm thề, nhất định phải làm một người mẹ xứng chức.

Đứa bé hơn hai tuổi bị nuôi thành gầy yếu, dinh dưỡng không đầy đủ, tóc khô vàng, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng bay bay, nhìn thôi đã khiến cho người ta rất đau lòng.

Trong sân, mẹ Cố nghe thấy động tĩnh ở cửa, lau tay từ trong bếp đi ra.

“Ai u, sao con lại xuống giường, đến lúc đó để lại mầm bệnh thì làm sao bây giờ?” Thấy Lâm Vân Khê một mình chạy ra ngoài, mẹ Cố trách móc.

Trong lòng Lâm Vân Khê ấm áp, cô cười trả lời: “Mẹ, con gần như đã khỏi hoàn toàn rồi, Ngôn Ngôn hai ngày nay làm phiền mẹ rồi.”

Mẹ Cố khoát tay: “Phiền gì chứ, Ngôn Ngôn là cháu mẹ, mẹ chăm sóc nó không phải là việc nên làm sao.”

“Thân thể con vừa khỏe lại, đừng quá mệt nhọc, để Ngôn Ngôn xuống tự mình đi đi.” Mẹ Cố nói xong vội tiến lên ôm đứa cháu nhỏ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play