Tình yêu của cha mẹ đối với con cái, là một loại tình yêu tự nhiên, hiển nhiên, giống như trời trút con mưa, không thể ngăn cản được, cũng không có gì có thể ngăn cản.
Sao Lâm Vân Khê không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, cô giải thích.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con lấy cho mẹ, bên cha mẹ chồng con cũng có, cha mẹ hai bên con đều hiếu thuận như nhau.”
“Mẹ chồng con còn bảo con mang cho mẹ nửa túi đậu phộng nói là để mẹ và cha ép dầu đậu phộng ǎn."
Con gái của bà ấy đã nói chuyện thẳng thắn từ nhỏ, trong lòng mẹ Lâm tin tưởng cô, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò.
“Chỉ lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa.”
“Mẹ yên tâm đi.” Lần sau vẫn vậy, Lâm Vân Khê thầm nói trong lòng.
Đồ cô mang về nhà mẹ đẻ đều là tự mìnnh trồng tự mình nuôi, tiền tiêu cũng là tự mình kiếm. Cho nên, mấy thứ này Lâm Vân Khê cho là đương nhiên, thẳng thắn vô tư.
Hơn nữa là một người phụ nữ hiện đại độc lập được giáo dục cao đẳng, Lâm Vân Khê tuyệt đối không cho phép mình làm một dây tơ hồng, sống dựa vào chồng xong, lại dựa vào con trai. Chờ Ngôn Ngôn đến tuổi đi nhà trẻ, cô còn dự định mở ra sự nghiệp thuộc về mình, sống đúng cách sống của mình.
Cũng sắp đến giờ làm cơm trưa, Lâm Vân Khê đề nghị.
“Cha và anh con buổi chiều còn phải đi làm, buổi trưa chúng ta ăn ngon một chút, làm thịt và cá đi.”
Đứa nhỏ này, mẹ Lâm liếc con gái một cái, trực tiếp bác bỏ đề nghị của cô.
“Buổi trưa làm chút sườn kia, rồi nướng cá, trong nhà còn có một cục thịt khô hồi tết còn dư lại, những thứ này cũng đủ ăn rồi.
Nhà họ Lâm còn chưa phân nhà, ngoại trừ Lâm Vân Khê, trong nhà tổng cộng có bảy người lớn, năm đứa trẻ.
An Tô học ở thị trấn, hiện tại cộng thêm Lâm Vân Khê nữa, làm chút thịt như vậy, cũng đủ cho một người được chia mấy miếng.
Cuối cùng Lâm Vân Khê khuyên can mãi, lại thêm một món bún thịt heo hầm dưa chua.
Trong phòng bếp, Lậm Vân Khê cầm xẻng lên trước, nói: “Mẹ, trưa nay con sẽ làm, để mẹ và cha con nếm thử tay nghề của con.”
Con gái nhà mình gả đi không lâu đã ra riêng, hai năm nay đều là tự mình nấu cơm. Mẹ Lâm cũng không ngăn cản, ngược lại, trong lòng còn có chút chờ mong.
Tính toán nguyên liệu nấu ăn trong bếp, Lâm Vân Khê nhanh chóng đưa ra thực đơn buổi trưa hôm nay:
Sườn hầm khoai tây đậu đũa, bún thịt heo hầm dưa chua, đầu cá sốt ớt băm, cá hấp, thịt ba chỉ xào măng khô, cà tím xào khoai tây ớt xanh, rau muống xào tỏi và cà tím nướng.
Mẹ Lâm có chút đau lòng nhìn Lâm Văn Khê tiêu tiền như nước đổ dầu vào nồi, dầu cô dùng để nấu bữa cơm này cũng sắp bằng lượng dầu mình dùng một tuần rồi.
Rất nhanh, ngửi thấy mùi thơm trong không khí truyền đến, mẹ Lâm làm sao còn để ý đến chuyện đau lòng, bà ấy có chút kinh ngạc nói.
“Vân Khê, khả năng nấu nướng của con từ khi nào trở nên tốt như vậy?”
Mẹ Lâm hỏi như vậy cũng có lý do, dù sao lúc con gái nhà mình chưa lấy chồng, ở nhà vốn dĩ chưa từng nấu cơm. Cho dù nấu cơm, cũng là nấu chút luộc bắp, hấp bánh bao, chưa từng làm món ăn nào có kỹ thuật cao.
Có ký ức của nguyên chủ, hơn nữa Lâm Vân Khê cố ý thân thiết, hiện tại cô đã coi mẹ Lâm là mẹ của mình.
Nghe vậy, cô lộ ra chút tính trẻ con mà tự kỷ nói: “Nấu ăn không có gì khó, con dựa theo một quyển thực đơn lúc trước vô tình nhặt được mà học, tùy tiện học một chút là được.”
Mẹ Lâm vừa nghe, bỗng có chút kiêu ngạo, con gái của bà ấy từ nhỏ đã thông minh, cái gì cũng vừa học đã biết.
Nếu không phải đại học bị hủy bỏ, nhà bọn họ nói không chừng sẽ có một sinh viên đại học.
“Con gái mẹ thật lợi hại.” Hôm nay trong lòng mẹ Lâm vui vẻ, lập tức phóng khoáng khen ngợi.
Bên kia, cha Lâm, Lâm Tồn Thiện, anh cả Lâm anh hai Lâm và chị dâu cả, chị dâu thứ hai nhà họ Lâm sau khi tan làm, kết bè kết lũ đi về nhà.
Lúc cách nhà một đoạn, đoàn người ngửi thấy mùi thơm bá đạo không thể bỏ qua trong từng cơn gió thổi, chọc cho mọi người không khỏi nuốt nước miếng.
“Nhà ai nấu cơm thơm như vậy, để con ngửi thử, có thịt còn có cá, năm nay không có định sống sót tiếp à?” Lâm Tinh Hà há hốc miệng, nói đùa.
Lâm Vân Xuyên nhìn em trai đang cười cợt, phụ họa nói: “Dù sao cũng không phải nhà chúng ta.
“Nói cũng đúng”
Mẹ bọn họ là người tương đối tiết kiệm, không thể lập tức vừa nấu cá vừa nấu thịt.
Mấy người Lâm Tiếu Tiếu ngửi mùi thức ăn cô nhỏ bọn họ làm, đã sớm gấp muốn chết, thế nhưng bà nội nói phải chờ ông nội trở về mới có thể ăn cơm.
Mấy người nhà họ Lâm vừa mới rẽ qua khúc cua, nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhiệt tình nghênh đón bọn họ, một người kéo tay một người lớn hơn chạy về phía trước.
Lâm Tiếu Tiếu cầm đầu vội vã hô: “Ông nội, ba mẹ, chú thím hai mọi người nhanh lên, cô nhỏ làm thật nhiều đồ ăn ngon, đang chờ mọi người đó.”
Cha Lâm, anh cả Lâm và anh hai Lâm nghe con gái (em gái) nhà mình hôm nay trở về, bước vội chân hơn. Đợi mấy người về tới nhà, chỉ thấy cái bàn lớn chỉ khi tết mới có thể dọn ra dùng đã đầy ắp thức ăn.
Bàn thức ăn lớn này ngoại trừ có hai món chay, còn lại tất cả đều là món mặn, rất phong phú. Lâm Vân Khê thấy cha cô trở về, vội vàng nhận lấy nông cụ trong tay ông ấy: “Cha, cha đi rửa tay ăn cơm, để con cất cho.”
Bình thường cha Lâm là một người tính cách hướng nội, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt gì.
Nhìn thấy đứa con gái mình nhớ nhung, cũng chỉ cười nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Tình cảm giữa mấy anh em nhà họ Lâm rất tốt, Lâm Vân Xuyên và Lâm Tinh Hà nhìn thấy em gái trở về cũng cực kỳ vui vẻ.
Anh em ba người ở cạnh nhau dường như nói mãi không hết chuyện, vẫn là mẹ Lâm hô một tiếng ăn cơm, ba người mới chịu ngừng.
Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, cả nhà mới bắt đầu ăn cơm, tất cả mọi người một đũa lại một đũa gắp thức ăn mình thích ăn.
Chỉ là thức ăn vừa vào miệng, tất cả mọi người yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Khỏi phải nói, đơn giản là hôm nay đồ ăn quá ngon, nhất là bọn họ còn bận rộn làm việc cho tới trưa.
Mẹ Lâm ở bên cạnh bổ sung: “Thịt hôm nay đều là Vân Khê mang về, đồ ăn cũng là Vân Khê nấu, sau này các con phải nhớ kỹ chỗ tốt của em gái các con.”
“Đó là tất nhiên.” Hai anh em trăm miệng một lời nói.
Tuy rằng hiện tại tình cảm giữa mấy anh em rất tốt, nhưng mẹ Lâm vẫn phải nhắc nhở một chút. Dù sao bọn nhỏ đều lục tục có gia đình nhỏ của mình, chuyện sau này ai cũng không thể nói chính xác.
Chị dâu cả Lý Hiểu Tuệ và chị dâu thứ hai Vương Phương nhà họ Lâm cũng gật đầu, cô em chồng này lớn lên xinh đẹp, trình độ học vấn cao, còn gả cho một sĩ quan. Các cô ấy nịnh bợ còn không kịp, làm sao có thể đem người đẩy ra ngoài chứ.
Ngoài ra, mẹ Lâm còn không quên nói với mấy đứa nhỏ đang vùi đầu ăn.
“Những thứ đồ ăn ngon này đều là cô nhỏ các cháu mang về, các cháu ăn xong cần phải nhớ kỹ cô nhỏ mấy đứa thật tốt, biết chưa?”
Mấy đứa nhỏ ăn đến miệng đầy dầu mỡ, cũng không ngẩng đầu trả lời: “Biết rồi ạ, cô nhỏ là tốt nhất.”
Bữa cơm hôm nay đã thành công chinh phục dạ dày của mọi người ở đây, đừng thấy Lâm Vân Khê chỉ làm món ăn gia đình, hương vị không hề thua kém những món sở trường của các đầu bếp nổi tiếng.
Lâm Tinh Hà nuốt miếng sườn mềm nhũn trong miệng, giơ ngón cái về phía Lâm Vân Khê.