Cô không có gì cho Lâm Vân Khê, chỉ có thể bỏ nhiều công sức vào việc may chiếc áo bông cho Ngôn Ngôn. Mỗi một công đoạn đều rất tỉ mỉ, bông vải cũng nhét đầy đủ, đảm bảo sẽ không để Ngôn Ngôn bị lạnh.

Ngoài ra, cô ấy còn tốn ít công sức cắt may tay áo và vạt áo dài hơn một khúc, khâu phía bên trong quần áo.

Cơ thể trẻ con phát triển nhanh, chờ vóc dáng Ngôn Ngôn cao lên, có thể tháo phần còn lại xuống là có thể tiếp tục mặc.

Dựa theo tốc độ hiện tại, đoán chừng hai ngày nữa là có thể làm xong hai bộ áo bông của Ngôn Ngôn. Buổi trưa, dưới lời mời gọi hết sức nhiệt tình của Lâm Vân Khê, Chu Xuân Phân ở lại đây ăn cơm.

Cơm tối hôm qua còn thừa nửa nồi, Lâm Vân Khê định dùng làm cơm chiên trứng.

Cho sáu quả trứng vào cơm trộn đều, để cơm từ từ hấp thu trứng, bóc hạt ngô, thái hạt cà rốt để riêng một bên trước.

Dầu trong nồi nóng lên đổ vào món ăn kèm vào, xào khô nước, sau đó đổ cơm ngâm trong trứng.

Đổi sang mức lửa trung bình, xào từ từ, xào đến khi cơm có dạng hạt trong suốt, màu sắc biến thành màu vàng kim. Cuối cùng tắt lửa, rắc hành lá lên, xào đều là có thể ra nồi.

Cơm chiên trứng làm như vậy từng hạt vàng óng ánh, không bị dính vào nhau, ăn vào vị càng thêm phong phú.

Cô múc cho mình một chén, múc cho Ngôn Ngôn non nửa chén, còn lại toàn bộ múc cho Chu Xuân Phân.

“Vân Khê, em ăn ít như vậy làm sao đủ, chị xới cho em một ít.”

Chu Xuân Phân thấy một chén cơm lớn trước mặt mình, mà Vân Khê chỉ múc cho mình một chén nhỏ, nói.

Thực ra so với lúc mới xuyên qua, lượng thức ăn của cô bây giờ đã khôi phục ở mức bình thường. Cô lắc đầu, trả lời:

“Chị dâu, bình thường em không đi làm, cũng không làm việc nặng. Cho nên lượng cơm tương đối ít, chút cơm này là đủ rồi, chị yên tâm ăn đi.”

Chu Xuân Phân thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như nói dối, lúc này mới bưng bát cơm lên ăn.

Cơm chiên trứng vàng óng ánh, ăn vào trong miệng hương vị thơm ngon ngập tràn khoang miệng, càng ăn càng ngon, vừa nhìn đã biết cho rất nhiều trứng gà.

Sau khi cơm nước xong, Ngôn Ngôn đi ngủ trưa, Lâm Vân Khê dọn dẹp vệ sinh, Chu Xuân Phân tiếp tục làm quần áo.

Ba người ai bận việc nấy, là dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng.

Buổi tối, Lâm Vân Khê đã sớm dỗ Ngôn Ngôn ngủ.

Đợi Ngôn Ngôn ngủ say, cô ngụy trang, không ngừng chạy về phía thị trấn.

Tuy rằng còn chưa tới thời gian ước định với Giang Hậu Hùng, nhưng Lâm Vân Khê làm việc từ trước đến nay luôn cẩn thận, cô thích nắm quyền chủ động trong tay mình.

Hơn hai mươi phút sau, Lâm Vân Khê sớm đi tới rừng cây nhỏ ở ngoại ô, lúc này khoảng cách giao dịch còn có một giờ.

Cô bước vào, dựa vào thị giác và thính giác nhạy bén của mình, bắt đầu quan sát những gì đang xảy ra xung quanh cô.

Cũng sớm chuẩn bị tốt tuyến đường chạy trốn, phòng ngừa chu đáo, nếu là xảy ra tình huống bất ngờ gì, cũng có thể nguyên vẹn trở ra.

Rừng cây không lớn, Lâm Vân Khê lặng lẽ đi một vòng, không phát hiện có gì khác thường.

Cô yên tâm, lắc mình vào không gian.

Trên một khoảng đất trống lớn trong không gian, bận rộn chất một đống lương thực và hoa quả, Lâm Vân Khê cẩn thận kiểm tra một phen, cũng không thiếu cân thiếu lượng.

Con người cô buôn bán giữ chữ tín, nếu thiếu cân thiếu lượng, không chỉ bản thân mình không ngóc đầu lên được, còn có thể đánh mất sự tin tưởng.

Một khi không còn tin tưởng, dù đó là bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được.

Cách thời gian giao dịch mười phút, Lâm Vân Khê nhạy bén nghe được trong rừng truyền đến tiếng bước chân.

Cô trốn sau gốc cây, nhìn về phía âm thanh, là Giang Hậu Hùng.

Ông ta có vẻ có chút lo lắng, thường xuyên nâng cổ tay nhìn thời gian, thỉnh thoảng nhìn xung quanh bốn phía.

Sau khi quan sát một lát, Lâm Vân Khê không phát hiện ra những người khác, lúc này mới lặng lẽ đặt vật tư lên một mảnh đất trống ở phía động, lập tức đi về phía vị trí của Giang Hậu Hùng.

“Ông chủ Giang, buổi tối tốt lành.” Cô hạ giọng, chào hỏi.

Giang Hậu Hùng bị thanh âm đột ngột này dọa nhảy dựng, đợi sau khi thấy rõ người tới, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Ngày hôm qua, Giang Hậu Hùng cầm mấy loại hoa quả trong veo mọng nước kia về nhà, vợ ông ta nếm thử một miếng cực kỳ yêu thích, ăn ngon đến mức không để lại cho ông một quả.

Hơn nữa buổi tối lúc ăn cơm cũng không bị nôn nghén, không chỉ có như thế, còn có khẩu vị tốt nên ăn một chén cơm lớn.

Lại nói mấy người anh em cấp dưới của ông ta, ăn bột trắng và gạo tinh Lâm Tây mang tới. Hương vị đều ăn ngon so với gạo và bột bình thường trên thị trường hơn nhiều lắm.

Giang Hậu Hùng coi như là nhìn ra, đồ người anh em Lâm Tây mang đến chất lượng thật sự siêu tốt.

Cho nên cả ngày hôm nay, ông ta cứ lo được lo mất, lo lắng giao dịch buổi tối xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ vịt sắp tới tay lại bay mất.

Cho đến khi nhìn thấy Lâm Vân Khê xuất hiện, ông ta mới hoàn toàn thả lỏng.

Giang Hậu Hùng nhìn phía sau cô, hỏi: “Anh Lâm, chỉ có một mình cậu thôi à?”

Ngụ ý là vật tư đâu?

Lâm Vân Khê cười cười, sang sảng nói: “Đồ đạc đương nhiên là đã mang đến, bất quá phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, trước khi giao dịch, chúng ta phải kiểm tra hàng trước.”

“Vẫn là anh Lâm suy nghĩ chu đáo.” Giang Hậu Hùng tỏ vẻ đồng ý, cũng lấy túi da rắn phía sau ra trước.

Ông ta mở miệng túi hướng về phía Lâm Vân Khê, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy một đống tờ đại đoàn kết bên trong.

Sau khi kiểm tra tiền, Lâm Vân Khê chỉ về phía bãi đất trống: “Hàng của tôi đều ở bên kia, ông chủ Giang có thể phái người qua kiểm tra một chút.”

Giang Hậu Hùng gật đầu, sau đó huýt sáo cách đó không xa, tiếng huýt sáo trong rừng cây tối đen yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng quen thuộc chạy tới, chính là Quyển Mao dẫn đường cho Lâm Vân Khê. Dưới sự sắp đặt của Giang Hậu Hùng, Quyển Mao chạy về phía đông rừng cây.

Lâm Vân Khê giấu đồ không xa, một lát sau Quyển Mao hưng phấn chạy trở về, hai mắt anh ta tỏa sáng, kích động tới mức hai má đỏ bừng, gật đầu thật mạnh với Giang Hậu Hùng.

Giang Hậu Hùng hiểu rõ, phất tay bảo người lui ra ngoài rừng chờ: “Anh Lâm ra tay thật sự phóng khoáng, Giang mỗ bội phục.”

“Cả hai bên, cả hai bên.”

Đi ra ngoài hơn một tiếng, Lâm Vân Khê có chút lo lắng Ngôn Ngôn tỉnh lại, không tìm thấy cô sẽ sợ hãi. Cho nên cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Ông chủ Giang, lần này tôi mang theo năm ngàn cân bột trắng, năm ngàn cân gạo tinh, còn có mười loại hoa quả, mỗi loại hai ngàn cân.”

“Dựa theo giá ước định lúc trước, tổng cộng sáu vạn chín.”

Giang Hậu Hùng lúc này còn đắm chìm trong số lượng vật tư khổng lồ, nghe thấy Lâm Vân Khê nhắc nhở, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, liên tục gật đầu.

Vốn ông ta cho rằng nhiều nhất chỉ có năm sáu loại hoa quả, không nghĩ tới người anh em Lâm trực tiếp mang đến mười loại.

Mỗi loại hoa quả hai ngàn cân, vậy là tầm hai vạn cân hoa quả, hơn nữa còn là bọn họ bên này không thường nhìn thấy đồ vật hiếm lạ như này.

Một cân hoa quả ông ta tăng giá 50%, hai vạn cân hoa quả trực tiếp có thể lời khoảng ba vạn.

Chớ nói chi là giá cả của ông ta bán ít nhất phải tăng gấp đôi, chỉ cần bán theo trái, cũng có rất nhiều người tranh nhau mua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play