Lâm Vân Khê vừa rửa mặt vừa quan sát căn nhà của mình, đây là một ngôi nhà gạch ngói vừa mới xây xong cách đây không lâu, từ ngoài bước vào cửa là một cái sân nhỏ.
Đối diện sân nhỏ là nhà chính kiêm nhà ăn, hai bên trái phải nhà chính đều có một gian phòng, một gian là phòng ngủ của Lâm Vân Khê và Cố Gia Ngôn. Một gian là phòng chứa đồ cải tạo thành phòng khách, bên trong để một ít lương thực và đồ vật bình thường không thường dùng.
Bên phải sân nhỏ là một gian phòng bếp, bên trái là nhà tắm, nói là nhà tắm, thật ra chỉ có một cái bồn tắm đặt ở bên trong mà thôi. Những nơi khác trong sân cũng không bị bỏ phí, làm thành hai vườn rau. Chỉ là nguyên chủ chưa từng chăm sóc nên vườn rau đã biến thành một mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại.
Rửa mặt xong, Lâm Vân Khê đi tới trước bàn ăn bưng bát cháo lên, uống hết bát cháo. Cô vẫn chưa hết thèm liếm liếm môi, không còn cách nào khác, cơ thể này quá thiếu chất dinh dưỡng. Trước kia ăn một bát cháo lớn như vậy, Lâm Vân Khê nhất định sẽ thấy no, nhưng bây giờ cô cảm giác mình còn có thể ăn thêm một bát nữa.
Sau khi ăn xong, Lâm Vân Khê bắt đầu kiểm tra toàn bộ gia sản trong nhà, Cố Tranh mỗi tháng đều gửi ba mươi lăm đồng từ bộ đội về. Năm đồng đưa cho cha mẹ Cố, ba mươi đồng còn lại là do nguyên chủ cất giữ. Lâm Vân Khê đi thẳng vào phòng ngủ, dựa theo trí nhớ nhanh chóng lấy ra hộp sắt chuyên dùng để tiết kiệm tiền.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong hộp chỉ có bảy mươi lăm đồng, ba phiếu công nghiệp và sáu phiếu vải. Kết hôn hơn hai năm, Cố Tranh gửi về tổng cộng bảy tám trăm đồng, gần như đều bị nguyên chủ tiêu hết sạch. Quá đáng nhất chính là trong đó khoản chi tiêu lớn nhất không phải lương thực, mà là quần áo, vải vóc và các loại bánh bích quy, đồ ăn vặt linh tinh.
Trong tủ quần áo ở phòng ngủ phần lớn đều là quần áo của cô, quần áo của Cố Gia Ngôn chỉ có vài bộ, trong đó còn bao gồm cả áo bông. Lâm Vân Khê đếm kỹ một lần, nguyên chủ có bảy tám bộ quần áo mùa hè, có ba cái áo bông mùa đông, đều dùng bông và vải sợi tốt nhất.
Ngược lại, Cố Gia Ngôn chỉ có hai bộ quần áo mỏng để thay và một chiếc áo bông mặc vào mùa đông. Trong áo bông nhỏ nhét bông đã lâu năm, sờ vào rất cứng, vừa nhìn là biết không thể giữ ấm. Trong trí nhớ nguyên chủ cô ấy vẫn luôn không thích đứa con trai Cố Gia Ngôn này, bởi vì cậu bé và Cố Tranh quá giống nhau, cảm thấy cậu bé là nhân chứng sống cho mối hôn nhân thất bại của mình.
Cho tới nay, mặc dù nguyên chủ không có ngược đãi cậu bé, nhưng cũng không cho cậu bé tình thương của mẹ, Cố Gia Ngôn vẫn bị vây trong trạng thái nuôi thả, mỗi ngày một bữa đói một bữa no.
Lâm Vân Khê lại cảm thấy loại hành vi này rất không thể chấp nhận, không thể để một đứa trẻ phải chịu tổn thương được, nếu sinh thì phải chịu trách nhiệm.
Nếu nguyên chủ không cần đứa con này, cô cần! Bỏ bốn năm lên, Cố Gia Ngôn cũng là một miếng thịt rơi xuống từ trên người cô, là người nhà thân thiết của cô, cô sẽ học làm một người mẹ tốt.
Sau khi kiểm kê xong, Lâm Vân Khê cất chiếc hộp nguyên vẹn rồi vào phòng bếp kiểm tra lương thực.
Trong phòng bếp lộn xộn, trên mặt đất ngập tràn lá rau héo úa, trong nồi chất đống bát đũa còn chưa rửa, trên bếp và mặt bàn bám một lớp màu đen dơ bẩn thật dày.
Đối với người thích sạch sẽ như Lâm Vân Khê mà nói, cô thật sự rất muốn đóng gói vứt hết toàn bộ đồ đạc trong phòng bếp.
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, dù sao hiện tại vật tư thiếu hụt, có nhiều thứ dùng tiền cũng không mua được.
Ví dụ như hai cái nồi sắt trong nhà, đây là Cố Tranh cố ý nhờ chiến hữu mua giúp, lúc trước đã tốn không ít tiền bạc và công sức.
Lâm Vân Khê bắt đầu lục lọi, trong phòng bếp không có lương thực tinh, chỉ có bốn năm cân bột mì đen, chừng mười cân bột ngô và một đống khoai lang nhỏ.
Ngoài ra, còn có non nửa rổ trứng gà, xem ra có chừng mười quả.
Trên giá gia vị đặt một ít chai lọ, có dầu làm từ mỡ lợn, nước tương, muối ăn, đường trắng và giấm ăn tất cả đều hết sạch.
Lâm Vân Khê bất lực đỡ trán, trong nhà đã sắp không còn gạo nấu cơm, nguyên chủ vẫn còn muốn đi lên huyện mua quần áo, thật quá đáng.
Hiện tại còn hơn nửa năm nữa thì đội sản xuất mới phân phát lương thực, chút lương thực này vốn dĩ chống đỡ không nổi cho tới lúc đó.
Huống chi năm nay nguyên chủ sau khi kết hôn không đi làm được mấy ngày, cuối năm cũng chỉ được chia vài cân lương thực ít ỏi.
Lâm Vân Khê tựa vào cửa bếp, bắt đầu suy nghĩ sau này nên làm gì.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng nhìn về phía cánh tay của mình, cổ tay chỗ có một vết bớt màu hồng nhạt, giống như một đóa hoa đào nở rộ.
“Thật tốt quá.” Lâm Vân Khê mừng rỡ reo lên, không gian của cô cũng xuyên tới theo rồi.
Lúc Lâm Vân Khê lên đại học đã phát hiện ra cái không gian này, bên trong có một con suối và những mảnh ruộng lớn nhỏ có diện tích bằng với mười sân bóng đá.
Trong không gian bốn mùa như mùa xuân, khí hậu thích hợp, đất đai màu mỡ có thể trồng được bất kỳ loại cây nào.