Thì ra là thìa canh trứng trước đó không có tôm hùm đất bóc vỏ, Cố Gia Ngôn muốn mẹ ăn thứ mình cảm thấy ngon nhất.
“Cảm ơn cục cưng.” Lâm Vân Khê cảm động hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Mẹ ăn rồi, cục cưng ăn đi.”
Cố Gia Ngôn mím môi, cố chấp nhìn mẹ, làm ra dáng vẻ mẹ không ăn, con cũng không ăn.
Lâm Vân Khê không còn cách nào, chỉ có thể đem tôm hùm đất bóc vỏ và canh trứng đưa đến trong miệng mình, ăn xong còn không quên mở miệng ra hiệu.
Tiểu Ngôn Ngôn lúc này mới hài lòng, tiếp tục ăn, vừa ăn vừa vui vẻ lắc lắc chân nhỏ.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Vân Khê lấy giỏ ra, đặt năm cái bánh nhân thịt và một bình nước suối vào trong.
Số bánh nhân thịt còn lại bỏ ở trong không gian bảo tồn, dù sao có không gian như cái tủ lạnh tự nhiên này tồn tại.
Cho dù là thức ăn hay là đồ dùng sinh hoạt, bỏ vào thế nào, lấy ra thế đó, không hề bị biến chất hay quá hạn.
Huống hồ thời tiết bây giờ quá nóng, bánh nhân thịt để đến tối nhất định sẽ thiu.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Lâm Vân Khê lấy ra bao tay và mũ rơm mình đã cất giữ trong không gian, trang bị đầy đủ kéo con trai ra ngoài.
Những thứ này dùng từ lúc cô bắt đầu khai phá không gian, hiện tại theo tinh thần lực của cô tăng lên và có quyền khống chế không gian tuyệt đối.
Lâm Vân Khê đã không cần tự mình làm, chỉ cần động suy nghĩ là có thể hoàn thành một loạt nhiệm vụ xới đất, trồng trọt, hái lượm, lắp đặt kho.
Chờ lúc hai mẹ con lảo đảo đến, bên ruộng đã chật ních người, tất cả mọi người đang chọn lựa nông cụ mình tiện tay.
Lâm Vân Khê đi thẳng tới chỗ nhân viên ghi điểm: “Chú Cố, cháu tới ký tên.”
Cố Căn Toàn có chút kinh ngạc, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à, con dâu thứ hai nhà họ Cố vậy mà lại chủ động đến làm việc.
Lâm Vân Khê bỏ qua ánh mắt khác thường của đối phương, trực tiếp ghi sổ ký tên, nhiệm vụ hôm nay cô được giao là cắt lúa mạch.
May mắn chính là, vị trí ruộng lúa mạch cô được phân rất tốt, phía đầu có một gốc cây đại thụ cành lá sum xuê, làm việc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Trước khi bắt đầu làm việc, Lâm Vân Khê lấy ra một tấm vải dã ngoại màu xám xịt trải dưới gốc cây đại thụ.
“Bảo bối, con ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chơi, mẹ ở ngay phía trước, khát hoặc đói bụng thì gọi mẹ.”
Cố Gia Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay với mẹ.
Lâm Vân Khê xoay người cầm lưỡi liềm bắt đầu cắt lúa mạch, theo trình tự trong trí nhớ, cô càng ngày càng quen thuộc, động tác càng ngày càng nhanh.
Trưởng thôn thôn Cố gia, Cố Thường Phúc chắp tay sau lưng đi tuần tra trên bờ ruộng, nhìn Lâm Vân Khê dẫn đầu, bỏ lại một đám thanh niên tri thức ở phía sau, ông hài lòng gật đầu.
Con dâu nhà họ Cố này tuy rằng bình thường nhìn có chút lười, nhưng nghiêm túc làm việc thật sự là không thua kém những người lành nghề kia.
Thử thách người thu hoạch vụ thu nhất không phải là ngồi xổm thời gian dài dẫn đến phần eo đau nhức, mà là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Theo mặt trời chậm rãi dâng cao lên, nhiệt độ trên mặt đất càng ngày càng cao, quần áo Lâm Vân Khê đã ướt đẫm, ẩm ướt dán lên người, cực kỳ khó chịu.
Mồ hôi trên đầu theo gò má chảy xuống, rơi vào trên cổ bị râu ở đầu hạt lúa mì đâm bị thương, miệng vết thương bị mồ hôi đốt đến đau rát.
Lâm Vân Khê lấy khăn lau mồ hôi, đứng lên thẳng lưng, đi tới đầu đặt mông ngồi lên vải dã ngoại.
Cố Gia Ngôn chu đáo đưa ấm nước lên, Lâm Vân Khê vội vã uống mấy ngụm.
Nước linh tuyền trong bình vẫn trước sau như một mát lạnh ngọt ngào, thong thả chữa trị trong thân thể mệt nhọc, uống một ngụm nước cảm giác cả người đều sống lại
Lâm Vân Khê đưa bình nước tới bên miệng Cố Gia Ngôn, cho cậu bé uống chút nước.
“Bảo bối, có đói bụng không?”
Cố Gia Ngôn vừa lắc đầu, vừa chỉ về một hướng: “Không đói, cục cưng chơi.”
Lâm Vân Khê nhìn sang, là đứa trẻ đi theo người lớn nhặt bông lúa.
Đó cũng không phải là đang chơi, đứa trẻ nhặt được nhiều mỗi ngày có thể kiếm được một hai điểm công cho nhà mình.
“Có thể, nhưng đừng chạy nhanh như vậy.” Lâm Vân Khê không đành lòng từ chối.
Trong đất tất cả đều là lúa mạch, nếu không cẩn thận bị vấp một chút, nhất định sẽ ngã trầy đầu gối, nói không chừng còn có thể đâm vào mắt.
Trình độ chữa bệnh hiện tại không tốt lắm, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hối hận nữa sẽ không còn kịp.
Lâm Vân Khê nhìn con trai ướt sũng, mắt to tròn xoe, không đành lòng từ chối, đành phải cẩn thận dặn dò một phen.
Cố Gia Ngôn ngồi cho tới trưa, đã sớm không kiềm chế được, sau khi được mẹ đồng ý, vội vã vọt vào trong ruộng.
Cậu bé cúi đầu, nghiêm túc tuần tra, nhặt được một chuỗi bông lúa là cầm đến trước mặt mẹ muốn khen ngợi.
Lâm Vân Khê đương nhiên sẽ không làm con trai thất vọng, vả lại lời khen ngợi không tốn tiền.
Có Cố Gia Ngôn làm bạn, Lâm Vân Khê cảm thấy thời gian cũng không trôi chậm chạp như vậy, lấy hết sức lại cắt một luống lúa mạch.
Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.
“Thím Hai, bà cháu gọi hai người qua bên kia ăn cơm.” Cố Gia Hào chậm rãi chạy tới, nóng đến đỏ bừng cả mặt, thở hồng hộc chỉ vào đầu bên kia.