Bạch Tụng Âm chỉ cảm thấy cảm xúc cảm động của mình bị cắt đứt đến không thể liền mạch nổi. Cậu ta mơ hồ lại càng thêm mơ hồ, gượng cười một tiếng, thăm dò hỏi: “Tổ gia gia đang đùa đúng không? Không muốn để chúng con quá đau lòng?”

Túc Vi Thanh liếc cậu ta một cái, chậm rãi nói: “Đương nhiên là không. Lúc đó ta còn trực tiếp cầm gia phả lên, chỉ vào trang của mình mà nói—đã vậy thì để ta đoạn tử tuyệt tôn đi, trên trang này của ta vĩnh viễn không có ai khác nữa. Từ nay về sau, cũng đừng để huyết mạch của ta lưu truyền thêm nữa.”

Túc Nhiên mặt không cảm xúc, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Nếu thật sự là vậy... thì con, cha con, ông nội con, rồi cha của ông nội con, tất cả bọn con từ đâu ra thế ạ?”

Túc Vi Thanh khẽ mỉm cười: “Chuyện này có gì khó đâu? Sau khi chọn thiên kiếp xong, ta liền dời hộ tịch của mình khỏi gia phả, trực tiếp chuyển xuống dưới tên ca ca ta. Như vậy chẳng phải đảm bảo trang của ta hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn rồi sao?”

Bạch Tụng Âm không dám tin: “Còn có thể làm vậy à?”

“Không chỉ thế, ta còn cưỡng ép phong cho ca ca ta danh hiệu Đại Tế Ti đời thứ năm, sau đó nhận huynh ấy làm cha. Rồi ta lại đem đứa con trai mười tuổi của huynh ấy ghi vào danh nghĩa của mình, trở thành con trai ta, cũng chính là cụ tổ của mấy đứa.”

Túc Vi Thanh cười tít mắt, vui vẻ vỗ tay: “Lúc đó ta chỉ chỉ vào trang của ta mà nói đoạn tử tuyệt tôn, cũng chỉ nói huyết mạch ta bị cắt đứt thôi, chứ ta đâu có nói mình không thể thông qua con đường khác mà có con trai. Các con xem, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

Y vẫn còn nhớ dáng vẻ ca ca mình khi ấy đấm ngực dậm chân đầy hối hận, không ngừng than trời trách đất vì lúc trước lắm mồm châm chọc y rằng chỉ có làm Đại Tế Ti mới được phép dời hộ khẩu. Kết quả chính huynh ấy lại là người chịu thiệt thòi lớn nhất, đến khi muốn hối cải thì cũng đã quá muộn rồi.

Túc Nhiên: “……”

Chuyện này hợp lý không? Hợp lý. Nhưng mà quá ư hoang đường. Cao tổ đúng thật là một thiên tài biết lợi dụng lỗ hổng thiên kiếp từ tận hai trăm năm trước.

Bạch Tụng Âm thần sắc mơ hồ. Ban đầu cậu ta chỉ cảm thấy Nhiên ca ăn gian thừa kế tài sản là bất hiếu, không ngờ bây giờ mới phát hiện, thì ra gen lươn lẹo này vốn dĩ được di truyền từ đời trước.

Kể xong chuyện, tâm trạng Túc Vi Thanh vô cùng vui vẻ, y phất tay với hai kẻ mặt mày đờ đẫn trước mặt: “Đi thôi, chít trai, dẫn đường đi.”

Túc Nhiên: “Đi, đi đâu ạ?”

“Đến nhà con chứ đâu.” Túc Vi Thanh thản nhiên đáp, “Chẳng phải đã nói rồi sao? Đã đến bái tế thì không thể để các chít đi tay không trở về được.”

Vừa nói, y đã thản nhiên cất bước đi trước.

Bạch Tụng Âm run lên một cái, hoàn hồn lại, nhìn bóng lưng cao tổ mà sắp khóc đến nơi. Hắn níu chặt lấy Túc Nhiên, thấp giọng giãy giụa trong tuyệt vọng: “Nhiên ca… không thể nào đâu nhỉ? Chúng ta thật sự sắp đưa quỷ về nhà luôn á?!”

Sắc mặt Túc Nhiên cứng đờ, xanh mét, môi khẽ mấp máy mấy cái, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Câm miệng, cái mỏ quạ đen nhà cậu!” Nếu không phải lúc vào đây hắn cứ lải nhải mấy lời xui xẻo, có khi đã chẳng đánh thức cao tổ phụ!

Bỗng nhiên, Túc Vi Thanh quay đầu lại: “Còn chưa đi?”

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, hoa văn vàng trên một góc mặt nạ của y kéo dài từ vành tai xuống đến cằm, nhấn sâu thêm vẻ sắc sảo trên gương mặt tái nhợt. Đôi môi hơi cong lên, rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Hai con gà nhát gan nhất thời run bắn cả người, không dám chần chừ nữa, lập tức lăn lộn bò dậy đuổi theo: “Đến ngay đây! Ngay đây!”

Túc Nhiên ngồi vào ghế lái chuẩn bị khởi động xe, trong khi Bạch Tụng Âm thì ân cần mở cửa ghế sau, nịnh nọt nói: “Cao tổ phụ, mời ngài lên xe.”

Túc Vi Thanh khom lưng bước vào, ghế sau mềm mại, thoang thoảng hương trầm dễ chịu. Tuy không rộng rãi như liễn xa của y ngày trước, nhưng chế tác lại rất tinh xảo, không tệ chút nào.

Y ngả người, đánh giá phương tiện đi lại của thời đại mới: “Không tồi, khá thoải mái. Chít trai, sau này chôn ta, nhớ mua một cái bỏ vào mộ.”

Gương mặt Túc Nhiên tràn đầy nhục nhã, nín nhịn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng đáp: “…Vâng.”

Thấy tổ gia gia có vẻ thích thú với chiếc xe, Bạch Tụng Âm lập tức nịnh nọt thêm: “Tổ gia gia, chiếc xe này còn do Nhiên ca làm đại diện thương hiệu đấy! Nếu ngài thích, bọn con có thể trực tiếp đến hãng chọn mẫu mới nhất cho ngài!”

Mới·nhất·luôn!

Trước mắt Túc Nhiên tối sầm, hận không thể đánh chết cái tên đồng đội ngu si này! Gọi là Bạch Tụng Âm? Phải gọi là Bạch Tặng Không mới đúng! Ban đầu hắn lôi thằng này đi bái tế là để lấy thêm can đảm, ai dè gặp chuyện cái liền quay xe, trực tiếp biến thành fan cứng của quỷ tổ tông luôn, quá nhọ!

Túc Vi Thanh nhíu mày trước từ mới: “Đại diện thương hiệu?”

Bạch Tụng Âm lập tức giải thích: “Tức là nhận quảng cáo đó ạ!”

Thấy quỷ tổ tông có vẻ hứng thú, cậu ta bèn phát huy tinh thần chuyên nghiệp của một trợ lý, thao thao bất tuyệt: “Tổ gia, ngài đừng coi thường Nhiên ca nha! Ảnh là đội trưởng của nhóm nhạc nam top đầu Đại Lục đó! Có sức kiểm soát sân khấu tuyệt đối, ra bảy album, năm concert, đóng ba web drama! Giá trị thương mại và nghệ thuật của ảnh đều siêu cao!”

Túc Vi Thanh nghe hiểu được cụm “giá trị thương mại”, bèn gật gù: “Nghe có vẻ, chít trai cũng khá ưu tú đấy.”

“Khụ!” Được tổ tông khen ngợi, Túc Nhiên làm bộ khiêm tốn, ho nhẹ một tiếng: “Cũng tàm tạm thôi ạ, chỉ là hơi nổi tiếng một chút. Nếu không phải công ty ép con không cho đóng phim, fan bắt cháu phải trở lại sân khấu hát hò, thì mọi chuyện vốn dĩ đã có thể tốt hơn nhiều…”

Biểu cảm trên mặt Bạch Tụng Âm méo mó trong một giây, nhưng rất nhanh liền phụ họa, kích động đến rưng rưng nước mắt: “Đúng đúng đúng! Tổ gia ngài không biết đâu! Nhiên ca nhà con bị công ty bóc lột quá đáng! Giấc mơ đóng phim bị dập tắt, nên mới đi sai đường mà… nghĩ đến chuyện thừa kế tài sản!”

Túc Vi Thanh nhìn gương mặt đầy ấm ức của chít trai nhà mình, nhíu mày: “Còn có chuyện như vậy?”

Thấy cao tổ phụ cũng tỏ vẻ đồng cảm, Túc Nhiên lập tức chớp lấy thời cơ: “Đúng đúng đúng! Nếu cao tổ phụ có thể đưa lão sếp khốn nạn của con đi luôn, vậy con chắc chắn có thể quay về đúng đường!”

“Nếu đúng như lời con nói, ta tất nhiên không thể để hậu duệ của mình bị ức hiếp.” Túc Vi Thanh nhàn nhạt nói.

Hai người còn chưa kịp vui mừng, đã nghe cao tổ phụ hài lòng tiếp lời: “Vậy nên, con mua lại cho cao tổ một ngọn núi mới, xây lăng mộ cũng không phải là chuyện khó chứ?”

“Đúng đúng... đúng... đợi đã!”

Túc Nhiên lập tức đạp phanh gấp: “Con nói muốn mua núi khi nào vậy?!”

Hắn vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm như sương mù của Túc Vi Thanh, tức khắc rùng mình một cái, vội vàng đổi giọng: “Mua mua mua! Bao nhiêu cũng mua! Đợi con có tiền rồi, hiếu kính tổ gia là chuyện đương nhiên!”

Túc Vi Thanh khẽ cười: “Hảo huyền tôn.” (huyền tôn: chít )

Khi y cười, khóe mắt sau lớp mặt nạ khẽ cong lên, trong khoảnh khắc xua tan mọi khí tức âm u lạnh lẽo, như thể cả cây hoa đồng loạt nở rộ. Cả người y chợt phủ lên một tầng rực rỡ sinh động, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Túc Nhiên lập tức bị nhan sắc đỉnh cao này làm cho thất thần. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu liền bừng tỉnh—ý thức được bản thân vừa mới phát mê trai với một quỷ hồn đã chết gần hai trăm năm, hắn lập tức sởn gai ốc, cả người dựng đứng vì lạnh.

Quá đáng sợ! Quá mẹ nó đáng sợ!

Chiếc xe chạy vào bãi đỗ.

Sau khi xuống xe, Túc Nhiên cảnh giác dặn dò trợ lý: “Tặng Không, bên ngoài có động tĩnh gì không?”

“…Anh, em tên là Bạch Tụng Âm, không phải Tặng Không!” Bạch Tụng Âm bất mãn sửa lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy ra ngoài quan sát tình hình. Một lát sau, cậu ta hối hả chạy về:

“Có biến! Ca, fan của anh đang giăng băng rôn ngoài tòa nhà kìa! Tin anh nhận đóng phim đã lan ra từ lâu rồi…”

Túc Nhiên cố gắng đè nén sự bực bội, thấp giọng chửi thề một câu.

“Fan?” Túc Vi Thanh không mấy hiểu từ này.

Bạch Tụng Âm vội giải thích: “Là những người ngưỡng mộ và theo đuổi anh Nhiên đó ạ!”

Cậu ta suy nghĩ một chút, phát huy tinh thần linh hoạt của một trợ lý nghệ sĩ, lập tức nghĩ ra đối sách:

“Thế này đi, ba người mình cùng ra ngoài sẽ quá bắt mắt, tốt nhất nên chia ra hành động! cao tổ phụ, ngài để con ra trước để thu hút sự chú ý, sau khi con đi rồi anh Nhiên mới ra. Còn ngài mặc thế này quá dễ nhận ra, nên phải ra sau cùng. Xong xuôi thì chúng ta gặp lại nhau trong tòa nhà nhé?”

Cậu ta quay sang nhìn Túc Nhiên. Mặc dù mặt hắn đầy khó chịu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Túc Vi Thanh nhìn hai người đang làm như sắp phải đối đầu với mãnh thú, sao cũng không thấy giống đang đối phó với “người ngưỡng mộ” gì đó. Trông thế nào cũng giống hai con nợ sắp đụng phải chủ nợ hơn?

Chậc, chuyện này có vẻ thú vị đấy chứ.

Bạch Tụng Âm vừa đi không bao lâu, tiếng ồn bên ngoài dần nhỏ lại.

Túc Nhiên thì đã quen với chuyện này, cậu nhanh chóng mở cốp xe, lôi ra một bộ đồng phục lao công, đội mũ vào, cuối cùng còn tiện tay lấy luôn cây chổi với ki hốt rác của bãi đậu xe.

Túc Vi Thanh cách đó không xa, hứng thú nhìn ra ngoài. Chỉ thấy bên lề đường vẫn còn lác đác vài cô gái chưa rời đi, có người giăng băng rôn, có người đang ríu rít trò chuyện.

Trên tấm băng rôn có một dòng chữ to đùng—tuy kiểu chữ khác với thời đại của y, nhưng y vẫn nhận ra nội dung viết gì:

Người lao công họ Túc còng lưng đi ngang qua trước mặt bọn họ, miệng lầm bầm chửi rủa suốt quãng đường, nhưng đám cô gái nhỏ kia hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của cậu ta.

Túc Vi Thanh nhàn nhã bước đến, y đưa tay kéo nhẹ tấm băng rôn, có chút tò mò:

"Vì sao có giải vàng rồi mà vẫn không đáng?"

"Cái giải Chổi Vàng cũng được tính là giải vàng á? Trời má, ai mà độc miệng hơn cả tôi vậy chứ..." Cô gái tóc ngắn đang cúi đầu chơi điện thoại vô thức trả lời, sau đó ngẩng đầu lên nhìn y, lập tức sững sờ.

Cô gái tóc dài bên cạnh "Oa" lên một tiếng, tò mò hỏi:

"Anh đẹp trai, anh là coser à? Hay là diễn viên vừa chụp xong ảnh tạo hình?"

"Khoan đã? Không phải là bạn diễn trong phim mới của Túc Nhiên đấy chứ?!"

Suy đoán này chẳng khác nào một tia sét giữa trời quang, Túc Vi Thanh trông thấy nét mặt của mấy cô gái nhỏ đều thoáng méo mó trong giây lát. Y cực kỳ hiếu kỳ, liền hỏi:

"Túc Nhiên đóng phim không tốt sao? Vì sao các cô lại phản đối kịch liệt như vậy?"

Cô gái tóc ngắn thấy y hoàn toàn không biết gì, giọng điệu đầy chân thành khuyên nhủ:

"Anh trai, anh vừa nhìn đã biết là người mới vào nghề đúng không? Tôi nói cho anh biết, tuyệt đối đừng nghe mấy lời ba hoa của Túc Nhiên! Anh ta tuy là lưu lượng hàng đầu trong giới, nhưng tất cả thành tích thực sự đều đến từ sân khấu ca nhạc thôi! Thế thì liên quan gì đến việc đóng phim chứ?"

Túc Vi Thanh không hề có chút dáng vẻ kênh kiệu nào, phối hợp gật đầu, "Thì ra là vậy?"

Cô gái tóc dài cũng mang vẻ mặt nặng nề, vừa nhét tờ rơi vào tay y vừa nói:

"Anh xem đi, đây là thành tích phim ảnh của anh ta. Mỗi năm một bộ, ba năm liên tiếp ba bộ phim, ba lần liên tiếp đoạt giải Chổi Vàng hạng mục phim truyền hình, vua rác phẩm, nghệ sĩ có diễn xuất tệ nhất được toàn bộ giới giải trí công nhận… Hợp tác với anh ta, e rằng anh debut xong thì giải nghệ luôn quá!"

Túc Vi Thanh nhận lấy tờ rơi, chăm chú nhìn kỹ, còn cố ý lấy thêm mấy tờ nữa, biểu cảm đầy đồng cảm như thể cùng chung mối hận:

"Thành tích tệ như vậy, trách sao các cô lại giận dữ."

"Đúng vậy đúng vậy! Hôm nay bọn tôi đến đây thực ra chỉ muốn thử vận may, nếu có thể gặp được anh ta thì sẽ khuyên nhủ anh ta đừng đóng phim rác nữa. Đúng là tạo nghiệp mà, từ sau khi anh ta bắt đầu đóng phim dở, tôi thậm chí còn chẳng dám giải thích với người thân bạn bè rằng rốt cuộc tôi đã hâm mộ cái thể loại gì nữa!"

Túc Vi Thanh mỉm cười, gật đầu đồng tình:

"Đúng là không dám mang ra khoe thật."

Mấy cô gái nhỏ nhìn y với ánh mắt như gặp được tri kỷ.

Có người hỏi: "Vậy rốt cuộc anh có phải bạn diễn trong phim mới của anh ta không?"

Túc Vi Thanh: "Không phải."

"…Thế anh là ai?" Cô gái tò mò.

Túc Vi Thanh chậm rãi đáp:

"Ta là cao tổ phụ của nó. Được rồi, trời cũng muộn rồi, các cô mau về nhà đi."

Dứt lời, y phất tay rồi đi thẳng vào tòa nhà.

Đám fan hâm mộ: "???"

"Cao tổ phụ? Vậy chẳng phải là Đại Tế Ti sao! Túc Nhiên đây là muốn quay Đại Tế Ti 2 à? Xong rồi, tiểu diễn viên này còn chưa bắt đầu đã nhập vai rồi, phải làm sao bây giờ hả, Châu Châu!" Cô gái tóc dài hoàn toàn suy sụp.

Cô gái tóc ngắn tên Châu Châu nhìn theo bóng lưng Túc Vi Thanh, thở dài thườn thượt:

"Anh trai nhỏ đẹp trai thế này, vừa mới ra mắt, còn là một tờ giấy trắng chưa hiểu chuyện đời, vậy mà lại sắp bị ca ca chúng ta hủy hoại mất rồi. Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ năm sau cùng nhau ôm giải Chổi Vàng… Đúng là tạo nghiệp mà!"

Mọi người cùng nhau đấm ngực dậm chân:

"Tạo nghiệp quá!"

Bạch Tụng Âm và Túc Nhiên trước sau lén lút lẻn vào tòa nhà mà không bị ai phát hiện.

Lúc vào, trong tay Túc Nhiên còn cầm mấy tờ rơi nhặt được, trên đó liệt kê ‘thành tích huy hoàng’ của cậu mấy năm qua. Nhìn chằm chằm một hồi, mặt cậu đen sì, miệng lầm bầm chửi rủa:

“Fan nhà khác thì vì idol mà si mê, vì idol mà phát cuồng, vì idol mà đập đầu vào tường. Còn fan của tôi là cái thể loại gì đây? Đội ngũ chuyên phá đài à, còn mang theo tư liệu đen tôi đi khắp nơi làm tôi mất mặt?”

Bạch Tụng Âm há miệng, định khuyên rằng fan cũng không nói sai, nhưng lại sợ ăn đấm.

May mà Túc Nhiên đã đổi chủ đề. Hắn ngoảnh lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng cao tổ phụ đâu, liền thắc mắc:

“Cao tổ đâu rồi? Bị lạc à? Cậu cũng ngốc quá, tôi nhớ ở bãi đỗ xe có lối đi đặc biệt vào tòa nhà, sao cứ phải chọn đi đường này? Còn phân ra hành động nữa… Khoan đã…”

Nói đến đây, cậu chợt nhận ra điều gì, quay phắt sang nhìn trợ lý.

Bạch Tụng Âm phấn khích xác nhận suy đoán của cậu: “Anh, mau chạy đi! Anh mới ngốc đó! Nếu không phải em thông minh tìm cách cắt đuôi cao tổ, anh thực sự muốn mang quỷ về nhà chắc?!”

“Vãi——! Còn có lựa chọn này nữa hả?!”

Túc Nhiên cũng lập tức kích động: “Mau mau mau, chạy nhanh lên! Nhân lúc ổng chưa theo kịp, chạy xa chừng nào tốt chừng ấy!”

Hai người cuống cuồng tháo chạy, lảo đảo hướng về cửa sau. Đúng lúc lướt qua cửa kính, theo bản năng quét mắt nhìn ra ngoài, liền thấy nhóm fan nữ kia đang vây chặt lấy quỷ tổ tông.

Một cô gái tóc ngắn to gan thậm chí còn đưa tay kéo nhẹ vạt áo của cao tổ…

Túc Nhiên sụp đổ: "Sao bọn họ ngay cả quỷ cũng dám cản vậy?!"

Bạch Tụng Âm lắp bắp: "Anh… anh ơi, giờ phải làm sao đây? Để bọn họ quấn lấy tổ gia rồi mình chạy luôn à? Nhưng lỡ có chuyện gì… đó là fan nhà mình mà."

Túc Nhiên im lặng một giây, trong lòng đấu tranh dữ dội. Cuối cùng, hắn cắn răng, ép bản thân vượt qua nỗi sợ hãi với quỷ quái, mặt mày đầy bi tráng, chuẩn bị hy sinh bản thân: "Cậu… cậu ra dẫn tổ gia về đi…"

Bạch Tụng Âm nuốt nước bọt. Tuy không tình nguyện, nhưng chút lương tâm còn sót lại khiến cậu ta đành căng da đầu chuẩn bị bước ra.

Đúng lúc này, cửa tòa nhà bị đẩy mở.

Một giọng nói lãnh đạm chậm rãi truyền đến: "Không cần dẫn, ta đến rồi."

Dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh từng bước tiến lại gần. Hai người đồng loạt rùng mình.

Bạch Tụng Âm sắp khóc đến nơi, nhận ra đối phương đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi, chỉ đành run rẩy bước lên: "Tổ… tổ gia…"

Nhưng Túc Vi Thanh chỉ nhướng mày, chẳng có phản ứng gì khác.

Thấy vậy, hai người mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhặt lại được một mạng nhỏ, Bạch Tụng Âm lập tức ra sức nịnh bợ: "Đã vậy, tổ gia, chúng ta lên lầu đi! Đây là nơi ở của anh Nhiên."

Nơi này? Túc Vi Thanh lướt mắt nhìn xung quanh, thờ ơ nghĩ, chỉ cả tòa nhà này đều thuộc về hậu bối của y? Cũng coi như có chút của cải đấy chứ.

Suy nghĩ này không kéo dài quá ba phút đã bị đập tan.

Thang máy dừng ở tầng chín.

Túc Nhiên mở cửa phòng, một căn hộ hai phòng cũ kỹ, xập xệ hiện ra trước mắt—phòng khách nhỏ hẹp, tường xám xịt, bàn trà bong tróc sơn, sô pha sờn rách. Hai chữ "nghèo túng" được thể hiện một cách chân thực nhất.

Túc Vi Thanh trầm mặc một giây, không kiềm được mà cảm thán: "Thì ra thế hệ các ngươi đều thích nhà nhỏ và cũ nát thế này sao? Quả nhiên ta già rồi, theo không kịp xu hướng thẩm mỹ nữa."

Túc Nhiên: "…"

Bạch Tụng Âm: "…"

Câu này… thật khiến người ta không phân biệt được là đang châm chọc hay chân thành cảm thán nữa.

Mặt Túc Nhiên đen thui, cứng rắn cứu vớt thể diện: "Đây không phải nhà con, chỉ là ký túc xá công ty thôi!"

"Vậy nhà ngươi đâu?"

Bạch Tụng Âm cắn răng đáp: "Tổ gia, ngài không biết đấy thôi. Anh Nhiên vốn rất có tiền, nhưng gần đây đầu tư và đóng chính trong ba bộ phim mạng, cả ba đều lỗ vốn thảm hại, còn nhận luôn cái giải Chổi Vàng tai tiếng. Giờ anh ấy chẳng còn xu nào, chỉ có thể ở ký túc xá."

Túc Nhiên nghiêm trang phản bác: "Con đã chọn được kịch bản mới rồi! Phim tiếp theo nhất định sẽ bùng nổ!"

Bạch Tụng Âm yếu ớt nhắc nhở: "Nhưng anh Nhiên, bây giờ cả tổng giám đốc lẫn fan hâm mộ của anh đều nói, thà để anh bị đóng băng, giải nghệ ngay lập tức, cũng không muốn thấy anh đóng thêm một bộ phim dở nữa…"

Có những người vẫn còn sống, nhưng ai nấy đều mong họ đã chết từ lâu.

Túc Vi Thanh lạnh lùng cười, nhìn đứa chít trai cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng: "Vậy ra vừa rồi con đồng ý mua núi xây lăng mộ, chỉ là qua loa lấy lệ với ta?"

Y nheo mắt lại. Luồng khí nguy hiểm bao trùm khiến hai người sợ đến mức chạy tán loạn.

Túc Nhiên định bỏ chạy, nhưng bị một tay tóm về.

Bạch Tụng Âm trốn vào góc, chỉ thấy tên đỉnh lưu kiêu ngạo nhà mình bị đè xuống đất không nhúc nhích nổi. Vị tổ gia thoạt nhìn còn trẻ hơn cậu ta lại đang cầm một xấp "tờ rơi", cuộn tròn lại, từng cái từng cái gõ lên đầu hắn.

"Ông chủ bóc lột, fan hâm mộ ép buộc, không cho con thực hiện ước mơ đóng phim? Hửm?"

Mỗi câu y nhắc lại lời kể khổ trước đó của hắn, liền gõ một cái xuống đầu.

Túc Nhiên chỉ cảm thấy tờ giấy mỏng manh này đánh xuống, mà sao lại đau tận linh hồn.

Vừa né tránh, cậu vừa kêu thảm thiết: "Cao tổ phụ tha mạng!"

Thấy Bạch Tụng Âm còn đang ló đầu nhìn, hắn không nhịn được gào lên: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Không mau lại đây cứu ông mày?!"

Bạch Tụng Âm bị quát, theo bản năng định lao đến.

Nhưng ánh mắt nhàn nhạt của Túc Vi Thanh quét qua, cậu ta lập tức co rúm lại.

Nhìn thoáng qua Túc Nhiên đầy tức giận, rồi lại nhìn tổ gia đầy đáng sợ, cậu ta chậm rãi… thật cẩn thận… lần mò đến gần. Sau đó…

Bạch Tụng Âm lặng lẽ cầm một cái khăn trên bàn trà, nhét vào miệng Túc Nhiên.

Dưới ánh mắt căm phẫn như muốn giết người của đối phương, cậu ta run rẩy giơ ngón tay lên làm động tác "suỵt": "Suỵt… anh nhỏ giọng chút, đừng hét nữa… Lên hot search đấy!"

Túc Nhiên: ?

Tôi @¥#&*%!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play