“Cộp!”
Bài vị bị y tiện tay ném lên bàn thờ, phát ra âm thanh trầm đục.
Túc Vi Thanh đứng trước bàn thờ, đếm sơ số bài vị đặt trên đó. Sau y, dòng dõi Túc thị hẳn còn kéo dài thêm ba, bốn đời, nhưng lại không có ai kế nhiệm chức Đại Tế Ti. Xem ra Túc thị bây giờ đã sa sút đến mức nào rồi.
Từ góc phòng vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
Túc Nhiên, vừa tỉnh dậy, đang lén lút kéo theo đồng bọn còn bất tỉnh, muốn chuồn ra ngoài.
Túc Vi Thanh thờ ơ liếc mắt một cái, áp lực huyết mạch lập tức tràn ra.
Tên hậu bối bất hiếu kia cứng đờ tại chỗ, một lúc sau đành chậm rãi kéo Bạch Tụng Âm trở về vị trí cũ.
Hắn lưỡng lự hồi lâu, rồi rón rén thò đầu ra: “Hậu bối bất hiếu đời thứ mười của Túc thị, Túc Nhiên, bái kiến tổ gia gia.”
Túc Vi Thanh khẽ nheo mắt, tựa như cười mà không phải cười: “Biết ta là ai? Không sợ ta là cô hồn dã quỷ nào đó, đến chiếm cứ từ đường nhà ngươi?”
Túc Nhiên ngoan ngoãn đáp: “Đã từng thấy chân dung tổ tiên thời trẻ, ngài trông vẫn y hệt khi ấy. Ngài là ông nội của ông nội cháu, chính là tổ gia gia của cháu.”
Túc Vi Thanh khẽ nhướng mày.
Thằng nhóc này cũng lanh lợi đấy, ít ra tiết kiệm được cho y một tràng giải thích.
Trong từ đường âm u, ánh sáng mờ nhạt nhưng không ảnh hưởng gì đến y. Y có thể thấy rõ ràng, Túc Nhiên đang nhân lúc tối tăm mà len lén đánh giá y.
Chẳng bao lâu sau, liền nghe hắn thăm dò:
“ Tổ gia gia đặc biệt hiện thân là có điều gì muốn căn dặn sao? Có phải là do đồ cúng không đủ? Thực ra, lần này chắt trai đến cũng có mang theo lễ vật dâng lên ngài, tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm!”
Nói đoạn, cậu giật nhẹ balo trên vai, một mảnh vải lụa màu vàng rơi xuống, nổi bật giữa màn đêm đen kịt.
Túc Vi Thanh tò mò vươn tay nhấc lên, trước mắt hiện ra một tấm cờ thêu chỉ vàng rực rỡ, bên trên còn có một hàng chữ to tướng:
“Tổ tiên giàu có, phúc trạch hậu nhân.”
Tốt lắm, đây chẳng phải là trắng trợn cướp tiền của y sao?
Cái gọi là “phúc trạch hậu nhân” chẳng qua là bị đám nghiệt súc này vặt đến trụi lủi như cừu non, chỉ còn sót lại một căn phòng đen kịt.
Tay của Túc Vi Thanh bắt đầu ngứa ngáy.
Mà Túc Nhiên, quả không hổ danh là kẻ vô duyên nổi tiếng nhất giới giải trí, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt u ám của tổ gia, còn tràn đầy khí thế thể hiện hiếu tâm:
“Ngài yên tâm! Cháu về sẽ lập tức chuẩn bị lễ vật long trọng nhất cho ngài! Đốt một biệt thự mười tầng, lại đốt thêm tám mươi tám nam nữ đồng tử hầu hạ, đảm bảo ngài dưới đó ở thoải mái như ở nhà!”
Câu này nói ra, cứ như hận không thể ngay lập tức tiễn "quỷ tổ tông" về âm gian, từ đây không bao giờ gặp lại.
Hiếu thảo, thật đúng là hiếu đến mức muốn “hiếu chết” tổ gia luôn rồi.
Nắm tay Túc Vi Thanh đã siết chặt.
“Không vội, tâm nguyện của ta chưa trọn, còn muốn ở trên này thêm một thời gian.”
Y mặt không cảm xúc, bóp nát lá cờ trong tay thành tro bụi, chậm rãi nói:
“Ngươi có biết, mỗi một viên trân châu mã não ở đây đều là bảo vật mà tổ gia của ngươi yêu quý nhất? Cháu ngoan của ta, đợi đến khi nào ngươi khôi phục nơi này về nguyên trạng, tổ gia sẽ về quan tài ngủ yên.”
Mặt Túc Nhiên lập tức tái mét, buột miệng không suy nghĩ:
“Làm sao có thể khôi phục nguyên trạng được? Đừng nói tới chuyện cháu không có tiền, hơn nữa là ngọn núi này đã quyên tặng cho nhà nước từ lâu, phía trên sắp sửa biến thành khu du lịch rồi…”
Lời còn chưa dứt, cậu kinh hoàng phát hiện có một lớp bụi mịn bay lả tả trong không khí, cả không gian tối tăm lập tức bị một luồng nguy hiểm bao phủ.
Không kịp nghĩ nhiều, đứa cháu bất hiếu lập tức quay đầu bỏ chạy!
Nhưng ngay sau đó, một cơn gió lạnh như có thực thể quấn lấy hắn, vô tình ném thẳng về phía bóng áo trắng.
Túc Vi Thanh theo bản năng vươn tay ra phía bàn thờ, kết quả lại chạm vào khoảng không, lúc này mới nhớ ra cây quạt xương ngọc mà y quen tay nhất đã bị chính đứa cháu bất hiếu lấy đi bán mất.
Lại nhìn thằng chắt mất dạy trước mắt, cơn giận của y càng bốc lên ngùn ngụt. Một bạt tai “bốp” một phát giáng xuống.
Túc Nhiên đau đến hoa mắt chóng mặt, ngẩng đầu lên liền thấy vị tổ gia phong hoa chính mậu đang nhìn hắn chằm chằm, khóe môi mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại thâm trầm đến mức tựa như rót đầy kịch độc.
Chỉ nghe giọng nói nghiến răng nghiến lợi của tổ gia vang lên trên đỉnh đầu hắn—
“Đúng là cháu ngoan của tổ gia.”
“Đã đến rồi thì không thể để cháu đi không được, vậy thì—
“Cháu hãy dẫn tổ gia về nhà luôn đi.”
Chạng vạng tối, màn đêm dần buông xuống.
Dưới chân núi Lâm Nhai bỗng vang lên tiếng lạo xạo của vật nặng bị kéo lê trên đất, tiếp theo là âm thanh “rầm”, có thứ gì đó bị ném thẳng lên xe.
Trong xe, ý thức mơ hồ của Bạch Tụng Âm dần tỉnh lại.
Mí mắt hắn khẽ nhấc lên một khe hở, mơ màng đánh giá xung quanh, cảm giác như mình vừa nằm ngủ ở hàng ghế sau.
Hú— Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, chuyện ở từ đường, chuyện gặp quỷ, tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
“Tỉnh rồi? Vừa nãy ngủ ngon chứ?”
Trên đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
Bạch Tụng Âm ngơ ngác nghiêng đầu, trong tầm mắt thoáng qua một tia sáng màu vàng chói lọi—
Ngoài xe không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một “người”, đang từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn.
Từng sợi lông tơ trên người hắn lập tức dựng đứng.
“A a a a a!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, ngay sau đó là tiếng đập cửa điên cuồng—
“QUỶ QUỶ QUỶ!!!!”
“ANH! NHIÊN! QUỶ! CHÚNG TA THẬT SỰ ĐÃ MANG QUỶ VỀ RỒI!!!!”
“CÂM MỒM! ĐỪNG CÓ ẦM Ĩ!”
Túc Nhiên đang chuẩn bị lên xe lập tức quát lên, giọng đầy bực bội: “La hét cái gì nữa! Muốn lại lên hot search hả?!”
Bạch Tụng Âm lập tức im bặt, nhưng ngay sau đó, bàn tay hắn vẫn run rẩy chỉ về phía trước: “Nhiên, Nhiên ca… anh anh anh… hắn hắn hắn… QUỶ! QUỶ KÌA!!”
Túc Nhiên không thèm quay đầu, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nghiêm túc sửa lời cậu ta: “Nói gì thế? Ai là quỷ? Đó là ông cố tổ của tôi!”
Bạch Tụng Âm nuốt một ngụm nước bọt, lén lút quan sát “lệ quỷ” kia.
Người nọ khoác bạch bào thêu phù văn đặc biệt, nửa gương mặt bị che dưới lớp mặt nạ vàng, chỉ để lộ chiếc cằm thon cùng đôi môi tái nhợt, mái tóc dài như thác đổ xõa xuống lưng, giữa những lọn tóc còn ẩn hiện mấy sợi tết nhỏ.
Nhìn qua có vẻ giống phục sức tế ti, nhưng ngoại hình lại trẻ trung đến khó tin.
Hơn nữa, ngay cả trong giới giải trí nơi mỹ nhân nhiều như mây, cũng chưa từng có ai có khí chất áp đảo người khác như vậy; mà dù là giữa đám doanh nhân máu mặt, cũng không ai có thể bức người đến mức này.
Đây… đây thật sự là cụ tổ sao?!
Bạch Tụng Âm không dám tin, cậu ta kéo nhẹ ống tay áo Túc Nhiên, hạ giọng thì thào:
“Đây… chính là cụ cố tổ?
“Là nguyên mẫu của vị đại tế ti mà anh từng đóng phim… hưm hứmm hửm?!”
Lời còn chưa dứt, Túc Nhiên đã chộp tay bịt miệng hắn lại.
Móa nó, thằng này đúng là cái miệng quạ đen, hễ chuyện nào không nên nói là chắc chắn lôi ra mà nhắc!
Cậu lập tức nhìn về phía tổ gia, thấy người nọ không để tâm đến cuộc đối thoại bên này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Túc Vi Thanh không hề để ý đến phản ứng kinh hồn bạt vía của hai hậu bối, chỉ vì… y ngủ quá lâu rồi.
Sau khi tỉnh lại, mọi sự đổi thay trên thế gian đều khiến y cảm thấy tò mò.
Lúc này, ánh mắt y đầy hứng thú quét qua toàn bộ Lâm Nhai Sơn trước mặt.
Khoảng hai trăm năm trước, nơi này là phong địa của y, cũng là vùng đất mà chính tay y lựa chọn để yên nghỉ sau khi rời khỏi thế gian.
Hồi đó, ngọn núi này hoang vắng vô cùng, không một bóng người, nhưng bây giờ đã trở nên xanh tươi tràn đầy sức sống, dưới chân núi thậm chí còn có dấu vết của con người sinh sống.
Y men theo con đường nhỏ đi về phía trước, đúng lúc trông thấy tấm bia đá của khu danh thắng.
Trên đó, có một đoạn văn mấy trăm chữ viết rất đỗi hoành tráng, giới thiệu về lịch sử Lâm Nhai Sơn, phần lớn nội dung đều liên quan đến Túc thị.
Túc Vi Thanh khẽ khép mắt.
Y đã ngủ quá lâu, đến mức đầu óc có phần trì trệ, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên bia đá, ký ức thiếu thời lại bất giác ùa về.
[Túc Vi Thanh sinh ra tại U Quốc, Liên Bì Châu], nơi này vốn nổi danh là vùng đất cực bắc băng hàn.
Khí hậu khắc nghiệt, bốn mùa như đông, nhân khẩu thưa thớt, lương thực hiếm hoi.
Dân chúng xung quanh phần lớn đều di cư về hướng đế đô, chỉ có duy nhất Túc thị tuân theo giáo huấn tổ tiên, đời đời kiên trì khổ tu tại Liên Bì Châu, rèn luyện ý chí.
Năm Cựu Lịch 932, Túc Vi Thanh bảy tuổi quấn kín trong tấm áo lông chồn dày, ngồi ngoài hành lang của học đường ăn khoai lang.
Y khoanh chân ngay ngắn, eo lưng thẳng tắp tự nhiên, nhìn từ xa chẳng khác nào một cục tuyết tròn trĩnh.
Thế nhưng, ngay cả hành động bóc khoai lang cũng vô cùng đoan chính, toát lên phong thái rất đỗi cẩn trọng.
Trong học đường, từng đợt giọng đọc sách vang lên, có đứa trẻ vấp váp lẩm nhẩm:
“Bế mục thu thần, tướng linh khí hội vu đan điền, dĩ, dĩ thức, dĩ thức…”
Bé con Vi Thanh mất kiên nhẫn vò tai bị ô nhiễm, chẳng buồn quay đầu mà tiếp lời: “Tập trung tinh thần, lấy thần thức hướng về tế đàn lan tỏa, có thể giao cảm với quỷ thần.”
Đứa trẻ trong học đường tức đến nghiến răng:
“Túc Vi Thanh!”
“Hửm?”
Đứa trẻ ưỡn ngực, tự hào tuyên bố: “Trí nhớ cậu tốt thì sao nào? Dù có thuộc làu làu hết sách, cậu vẫn chỉ là đồ phế vật chưa thức tỉnh huyết mạch mà thôi! Chúng tôi thì khác, trong chúng tôi có người tương lai sẽ trở thành Đại Tế Ti đấy!”
Bé con Vi Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: “Trở thành Đại Tế Ti ở cái nơi lạnh lẽo khốn khổ này thì có gì hay ho chứ? Đặc quyền lớn nhất của các cậu cùng lắm cũng chỉ là được ăn nhiều hơn tôi hai củ khoai lang thôi mà. Vậy rốt cuộc có gì đáng để vênh váo?”
Đám trẻ: ???
Má nó, nghe cũng có lý ghê, tự nhiên cứng họng không phản bác được là sao?!
Đại ca Túc gia vừa vặn đi ngang qua, thấy cảnh ấy liền tiện tay xách cổ đứa em trai không biết điều lên, tránh để nó làm hỏng tương lai Túc thị.
“Đi đi đi, đừng có quấy rối nữa, theo anh ra ngoại châu một chuyến.”
Ca ca của bé Vi Thanh sắp thành thân. Đây là lần đầu tiên y rời khỏi tổ địa, theo chân ca ca xuống núi, đặt chân đến thế giới bên ngoài. Phồn hoa phố xá, người bán kẻ mua tấp nập, mùi thức ăn tỏa ra khắp nơi, vấn vít bên chóp mũi thật lâu chưa tan.
Bé con tuyết trắng đứng giữa dòng người đông đúc, lặng lẽ ngước mắt, từ tốn quan sát xung quanh, lần đầu tiên tỏ ra hứng thú, ánh mắt cũng vì vậy mà híp lại một cách thích thú.
Y thích nơi này.
Túc Vi Thanh nghiêm túc nói với ca ca: “Đại ca, nơi này rất tuyệt, hay là chúng ta cũng dọn qua đây ở đi.”
Đại ca Túc gia phụt cười, bật cười trước suy nghĩ viển vông của y: “Tộc Túc thị chúng ta đã sinh sống ở Liên Bì Châu suốt mấy trăm năm, đâu phải muốn dọn đi là dọn được? Muốn làm chủ Túc thị, chờ đến khi đệ trở thành Đại Tế Ti rồi hãy nói. À mà khoan…”
Hắn vươn tay, nhéo nhéo đôi má phúng phính của đệ đệ, cười hì hì: “Muốn làm Đại Tế Ti, trước hết phải là thiên tài đã thức tỉnh huyết mạch. Mà đệ ấy hả, cứ ngoan ngoãn làm tiểu ngốc tử ăn rồi chờ chết là được rồi.”
Túc Vi Thanh khó chịu hất tay của đại ca đang làm càn ra, nhưng lại chẳng có chí khí gì, giọng điệu lười biếng mà chậm rãi: “Cứ chờ đấy.”
Chờ cái gì?
Lúc ấy, đại ca Túc gia vẫn chưa biết được rằng, câu “chờ đấy” này đáng sợ đến nhường nào.
Mãi cho đến ngày hôm sau, khi hai người quay về tộc, hắn trợn tròn mắt nhìn đệ đệ đẩy cửa phòng bước ra, huyết mạch Túc Vi Thanh đã thức tỉnh.
Đại ca Túc gia: !!! Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra vậy?!
Từ hôm ấy trở đi, Túc Vi Thanh dường như đã tìm được mục tiêu của đời mình. Không chỉ thức tỉnh huyết mạch sau một đêm, tốc độ tu hành của y còn nhanh chóng đột phá, linh lực bùng nổ, phá vỡ toàn bộ kỷ lục của tổ tiên Túc thị. Y trở thành thiên tài tuyệt thế đầu tiên sở hữu năng lực giao tiếp với âm dương trước khi thành niên.
Mà tất cả những điều đó…
Chẳng qua cũng chỉ vì muốn có quyền lên tiếng trong gia tộc, rồi chuyển nhà đến vùng ấm áp hơn để tận hưởng sự phồn hoa nhân gian.
Mục tiêu nghe vừa vô lý vừa hợp lý đến lạ.
Thế nhưng, nguyện vọng ấy còn chưa kịp thực hiện, cựu lịch năm 939, U Quốc sụp đổ, thiên hạ đại loạn. Phồn hoa không còn, chỉ còn cảnh sinh linh đồ thán khắp nơi.
Lần nữa y đặt chân đến ngoại châu, không còn đường phố náo nhiệt, không còn ai trao cho y kẹo hồ lô, cũng không còn những bá phụ hiền hậu tặng bánh bao nhân thịt nữa.
Những gì y thấy… chỉ là thi thể la liệt cùng máu nhuộm đầy đất trời.
Thậm chí, chiến hỏa đã lan đến cả Liên Bì Châu ở tận cùng phương Bắc.
Túc Vi Thanh trầm tư rất lâu.
Đến khi y bước vào tuổi trưởng thành, đồng thời kế nhiệm vị trí Đại Tế Ti.
Ngọn sóng lật trời, nào có ai được may mắn thoát khỏi? Huống hồ, huyết mạch của bọn họ được trời cao ưu ái ban cho năng lực đặc biệt, lại có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Y đưa ra một quyết định. Dẫn dắt toàn bộ Túc thị xuất thế, ra tay cứu giúp sinh linh.
Y muốn… khôi phục lại khung cảnh phồn hoa mà mình từng nhìn thấy khi còn thơ ấu.
Đại ca cùng các trưởng lão đều ra sức cản y lại.
“Ngươi có biết không? Túc thị từng nhận được thần dụ, không một huyết mạch nào được phép rời khỏi Liên Bì Châu quá lâu. Đây mới là nguyên nhân vì sao bao đời nay chúng ta luôn khổ tu tại nơi này.”
Đại trưởng lão nhìn y, trầm giọng nói: “Là Đại Tế Ti của thời đại này, nếu ngươi dẫn tộc nhân xuất thế…Sẽ phải chịu sự trừng phạt kinh khủng nhất thế gian. Dù vậy, ngươi vẫn muốn đi sao?”
Sau đó, y không nghe lời khuyên can mà cương quyết tiến vào cấm địa.
Tại tế đàn bị màn sương đen bao phủ, bất chợt xuất hiện thêm một bóng người. Hắn là Tư Mệnh – vị thần nắm giữ luân hồi nhân gian. Dung mạo thanh tú mà lãnh đạm, chẳng hề mang một tia cảm xúc nào, đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt mà hỏi:
“Túc Vi Thanh.Ngươi biết cái giá phải trả khi xuất thế chứ?”
Mười tám tuổi, Túc Vi Thanh đứng dưới đài, nét cười ngang tàng trên gương mặt thiếu niên. Y thậm chí còn ngông cuồng nhướng mày, tuổi trẻ hăng hái không sợ cọp, vậy mà lại thật sự dám đối chọi với Tư Mệnh: “Có cái giá nào mà ta không chịu nổi? Tư Mệnh không ngại thì cứ nói thử xem?”]
Mà nay, Túc Vi Thanh đứng trước bia đá, nhìn dòng chữ “Tân lịch năm 150” được khắc bên trên, thoáng có chút thất thần.
Thì ra, những chuyện rõ ràng còn như vừa mới hôm qua đã trôi qua lâu đến vậy rồi.
Bạch Tụng Âm hiếu kỳ, thuận theo ánh mắt của Túc Vi Thanh nhìn về phía bia đá.
Dưới ánh sáng từ màn hình điện thoại, cậu ta nhỏ giọng đọc từng chữ một:
“Lâm Nhai Sơn ban đầu vốn là phong địa của thế gia ẩn thế – Túc thị. Huyết mạch của Túc thị vô cùng đặc biệt, trong tộc thường xuất hiện kỳ nhân dị sĩ, Đại Tế Ti thậm chí có thể hô phong hoán vũ, vô sở bất năng. Nhưng lại bị quy tắc thiên đạo trói buộc, không thể xuất thế, cũng không thể giao lưu với ngoại giới.
Vào 197 năm trước, thiên hạ đại loạn, chiến hỏa ngập trời, dân chúng lầm than. Đại Tế Ti Túc thị mạo hiểm gánh chịu thiên kiếp, dẫn theo toàn tộc xuất thế, cứu bách tính thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Sự xuất thế của Đại Tế Ti chỉ mất ba năm để bình định chiến loạn. Sau đó là hai mươi năm thái bình dài đằng đẵng, giúp muôn dân an cư lạc nghiệp, tạo nền móng vững chắc cho thời đại mới.
Chỉ đáng tiếc, vị anh hùng ấy chẳng bao lâu sau chiến loạn liền yểu mệnh, trong khi Túc thị cũng từ đó lui khỏi vũ đài lịch sử…”
Đọc đến đây, Bạch Tụng Âm sững sờ.
Hắn kính cẩn ngước nhìn bóng dáng thiếu niên trước mặt, giọng có phần run rẩy:
“Thì ra, tổ gia gia mất như vậy sao?”
Túc Nhiên vẫn lặng thinh lắng nghe, thật lâu sau, thần sắc không giấu được sự xúc động, khẽ giọng nói: “Chuyện này, ba tôi cũng từng kể lại. Ba nói, nếu không phải vì thiên hạ thương sinh, tổ gia gia cũng không đến mức trẻ tuổi đã vì thiên kiếp mà mất sớm. Nhưng tổ tiên chưa từng hối hận. Tộc nhân Túc thị… cũng như vậy.”
Nói đến đây, bụng Túc Nhiên đột nhiên quặn lên như dời sông lật biển.
Hắn cảm thấy bản thân đúng thật không phải con người. Không những chẳng có tiền đồ, khiến tổ tông mất mặt, mà còn vô liêm sỉ đến mức định đào trộm đồ bồi táng của tổ gia gia để ăn không ngồi rồi…Cũng chẳng trách, làm tổ gia gia tức giận đến độ hồn phách từ địa phủ cũng bay về đây!
Nghĩ tới đây, nét mặt cậu tràn đầy xấu hổ.
Túc Vi Thanh hoàn hồn, chỉ cảm thấy ánh mắt hai người này nhìn y có chút kỳ lạ. Y suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói thiên kiếp?”
“Vâng” Túc Nhiên cẩn thận hỏi: “Cháu thấy trên gia phả cũng có ghi chép liên quan, ngài là vì dẫn toàn tộc xuất thế, ngăn chặn loạn thế nên mới anh dũng qua đời, đúng không?”
Bạch Tụng Âm đứng bên cạnh cũng theo đó mà nghiêm túc kính cẩn, nhất thời cảm thấy khí tức quanh người tổ gia gia không còn âm trầm đến thế nữa.
Túc Vi Thanh trầm ngâm vài giây: “Thiên kiếp à? Đúng là có chuyện như vậy.”
“Đại tế ti có thể giao tiếp âm dương, tự nhiên cũng có thể trao đổi với địa phủ. Ngày ta quyết định xuất thế, Tư Mệnh tìm đến cửa, nói rằng xuất thế phải chịu thiên kiếp làm cái giá, muốn ngăn cản ta.”
“Cái gọi là thiên kiếp có hai loại, một là đoạn tử tuyệt tôn, hai là thọ mệnh đứt đoạn.”
Túc Nhiên và Bạch Tụng Âm đồng loạt thở dài đầy tiếc nuối. Hiển nhiên, tổ gia gia khi ấy nhất định đã chọn xuất thế để cứu vớt thiên hạ, vì thế mà thọ mệnh đứt đoạn, anh dũng qua đời. Còn bọn họ, đám hậu nhân này, không chỉ không có chí tiến thủ, mà còn ích kỷ nhân lúc bái tế lén lút lấy di vật của tổ tiên...
Hai người càng thêm hổ thẹn.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy Túc Vi Thanh chậm rãi nói: “Cho nên ha, lúc ấy ta vừa nghe còn có chuyện tốt như vậy? Dứt khoát chọn đoạn tử tuyệt tôn luôn.”
Túc Nhiên phối hợp gật đầu, quả nhiên là vậy... Khoan đã?! Hắn đột nhiên ngẩng đầu, không phải chọn thọ mệnh đứt đoạn sao???