Lâm Tương Sơn ôm Diệp Khê, một hơi không nghỉ mà đi thẳng về sườn núi.
Diệp Khê ôm cổ hắn, hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi một chút không? Dù sao ở đây cũng không ai thấy.”
Tân lang quan nếu giữa đường phải dừng lại nghỉ khi đang ôm tân phu lang, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo, nói rằng thể lực không đủ.
Diệp Khê chẳng để tâm mấy chuyện đó. Dù sao xung quanh cũng không có ai, mà đoạn đường từ nhà cậu đến nhà Lâm Tương Sơn lại phải leo núi. Chỉ đi tay không thôi cũng đã tốn sức, huống chi bây giờ còn phải ôm thêm cậu.
Mồ hôi lấm tấm trên mũi Lâm Tương Sơn, nhưng hơi thở hắn vẫn đều đặn, không hề rối loạn. Hắn cúi mắt nhìn Diệp Khê trong lòng, hỏi ngược lại: “Ta yếu đến thế sao? Ngay cả ôm phu lang của mình về nhà cũng không nổi?”
Diệp Khê nâng tay áo, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, cười nói: “Chàng khỏe lắm chứ! Hôm ấy đại ca ta bị thương, chàng còn cõng huynh ấy chạy vù vù.”
Lâm Tương Sơn bật cười: “Đại ca em còn nặng hơn em nhiều, người lại rắn chắc. Làm sao mà giống em…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play